Sáng sớm, lúc 7 giờ rưỡi, Lâm Mộ An đã bị tiếng đập cửa đánh thức, anh cau mày trở mình, kéo cao chăn che đầu lại.
Tiếng đập cửa kia lại như cũ bám riết không tha.
Từng tiếng giống như ma âm xuyên não.
Ngày xưa giọng nữ vô cùng dễ nghe, giờ phút này nghe tới cũng là thập phần ồn ào.
Lâm Mộ An bực bội xoa đầu tóc, xốc chăn lên đi qua.
“Làm gì?!” Anh một tay nắm cửa, mặt đầy không kiên nhẫn liếc người trước mặt này.
“Dậy đánh răng rửa mặt ăn bữa sáng đi học.”
Mộc Miên bình tĩnh chăm chú nhìn anh, bình tĩnh mở miệng.
“Mấy giờ?” Anh hỏi.
“7 giờ rưỡi.”
“Cậu biết tôi trước kia mấy giờ rời giường không?” Anh lại hỏi.
“7 giờ 50.” Mộc Miên đối đáp trôi chảy.
Mỗi ngày 7 giờ 50 rời giường, 8 giờ ra cửa, 8 giờ 10 đến trường học, trực tiếp bỏ qua tiếng chuông của tiết dự bị.
Lâm Mộ An gật gật đầu, vẻ mặt như cậu hiểu được, muốn đóng cửa lại.
“Không nghe lời hôm nay liền trở về nhà cậu ngủ đi.”
Mộc Miên khóe miệng khơi lên một tia ý cười, thong thả ung dung uy hiếp, ngữ khí tràn ngập cường thế.
Lâm Mộ An sắc mặt nháy mắt thay đổi, trong mắt giăng đầy mây đen, đang mãnh liệt sôi trào quay cuồng, anh lập tức đóng sầm cửa lại.
Một tiếng vang loảng xoảng, phiến cửa gỗ kia ở trước mặt Mộc Miên khép lại, mang theo một trận gió làm thổi bay sợi tóc bên sườn mặt.
Cảm giác nhè nhẹ mà tê dại phất qua da thịt, cô sờ sờ mũi, thần sắc hậm hực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/1126684/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.