Editor: Bánh Trứng
Mộc Miên trợn hai mắt, không biết là do tức giận hay thẹn thùng, cô kêu thật to.
"Tớ không tin! Cậu nói dối!"
Không hề báo trước, cô bám lấy cổ Lâm Mộ An, kéo xuống rồi đưa môi lên.
Cô thuần thục cạy mở hàm răng của anh, dò xét tiến vào, quét một hồi, cuối cùng chạm vào lưỡi anh, tỉ mỉ mơn trớn.1
Lâm Mộ An trợn tròn mắt, nhìn cô chằm chằm. Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cả hai người đều mang theo một tia cảm xúc khó nói nên lời.
Chốc lát, Mộc Miên nhẹ nhàng khép mắt lại, chuyên tâm hôn anh.
Dòng người trên đường náo nhiệt, không để ý đến bọn họ ở nơi góc khuất.
Gió xuân thổi nhè nhẹ, thổi lá liễu đung đưa, thổi nước trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thổi mái tóc thiếu nữ tung bay, thổi lên những tình cảm nảy sinh từ tận đáy lòng.
Trái tim anh phẳng lặng như mặt hồ yên tĩnh, bắt đầu dâng lên những rung động lạ lùng.
Lâm Mộ An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc cho cô càn rỡ hôn anh.
Không lâu lắm, Mộc Miên buông anh ra, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, khóe mắt còn ánh lên ý cười.
Đôi mắt cô long lanh, nhìn xinh xắn động lòng người. Cô hỏi anh:
"Có mùi vị gì?"
Lâm Mộ An mím môi, không trả lời, gương mặt bình tĩnh không dao động, chẳng qua là vẫn nắm lấy tay cô, đi về phía trước.
Bước chân anh trầm ổn, không nhanh không chậm. Từ chỗ này về đến nhà anh mất hơn mười phút.
Vừa mở cửa ra, anh không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/1126677/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.