59.
Dương Hà Hàn không muốn hỏi Tô Tiếu Ương tại sao cậu lại từ bỏ.
Anh đã sẵn sàng chết từ lâu rồi.
Tô Tiếu Ương là liều thuốc cứu mạng duy nhất của anh, cũng là cọng rơm cuối cùng có thể đè bẹp anh.
Anh muốn nghỉ việc và bỏ hết tất cả để ở bên người yêu một tấc cũng không rời.
"Anh đâu thể ở nhà mãi được," Tô Tiếu Ương rúc vào lồng ngực ấm áp của anh rồi véo nhẹ cánh tay anh, "Em không ra ngoài được thì anh càng phải đi thay em để về kể em nghe chuyện mới lạ bên ngoài chứ."
Anh hôn lên tóc mềm của Tô Tiếu Ương rồi nói: "Ừ."
Tô Tiếu Ương nghịch ngón tay anh, lại bắt đầu đùa giỡn linh tinh: "Làm ma tốt hơn làm người nhiều, nếu còn sống thì làm xong tư thế lúc nãy nhất định hôm sau em sẽ không xuống giường được. Thân thể cũng dẻo dai hơn xưa, chân có thể banh rộng hơn, lúc ân ái bị đâm trong bụng nóng hổi, sướng đến nỗi em muốn hồn bay phách tán luôn...."
Dương Hà Hàn chĩa vật cứng dưới người vào eo vợ mình, trầm giọng nói: "Sướng thì được nhưng hồn bay phách tán thì không."
60.
Tô Tiếu Ương không rộng lượng mà Dương Hà Hàn cũng ích kỷ chẳng kém.
"Dù chỉ sống được đến bốn mươi tuổi......" Dương Hà Hàn nhẩm tính, "Mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm là đủ rồi."
Dương Hà Hàn mời cha mẹ Tô Tiếu Ương đến nhà ăn cơm rồi bảo họ rằng anh đã tìm được Tô Tiếu Ương.
Chỉ có họ mới hiểu được tâm trạng của anh và khát khao mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-dau-kho-va-nguoi-vo-ma-cua-minh/268413/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.