45.
Mất đi lại tìm được quả là chuyện cực kỳ đáng mừng.
Hiếm hoi lắm Dương Hà Hàn mới được một lần khóc không phải vì đau khổ.
Vóc dáng anh cao to nhưng tuyến lệ cực kỳ nhạy cảm, hễ xúc động thì lại không kìm được rơi lệ. Đồng thời anh cũng rất dễ cười, một ngày anh có thể cười đến bảy tám lần vì mẩu chuyện hài cũ rích mà Tô Tiếu Ương kể.
Nhưng trước mặt người ngoài anh hiếm khi cười mà luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng người sống chớ gần, hàng ngày đi làm đúng giờ và từ chối mọi kiểu xã giao không cần thiết, hệt như một cái máy chỉ biết làm việc.
"Đây là lần đầu tiên của em sau khi làm ma đấy," Tô Tiếu Ương áp lòng bàn tay hơi lạnh vào má anh rồi nói, "Không được khóc nữa, lúc ân ái phải thật vui vẻ mới được."
Dương Hà Hàn đáp ứng.
Theo thói quen anh lục ngăn kéo tìm gel bôi trơn.
Sau đó bi thảm phát hiện vợ chết quá lâu nên cả bao lẫn gel bôi trơn đều quá hạn không dùng được nữa.
Anh không ngờ có thể ân ái với người vợ đã biến thành ma nên chẳng kịp chuẩn bị gì, nhưng anh không muốn ra ngoài mua vì sợ khi trở về trong nhà chỉ còn một mình mình.
Tô Tiếu Ương ở cạnh trách anh không chu đáo: "Đúng thật là, anh đốt bao với gel bôi trơn cho em đi!"
46.
Dương Hà Hàn nghẹn đến nỗi nước mắt chảy ngược: "......"
Thôi bỏ đi.
Vợ là người cõi âm nên nói mấy câu âm phủ cũng là bình thường thôi.
47.
Tô Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-dau-kho-va-nguoi-vo-ma-cua-minh/268410/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.