Nhà này tuy nghèo nhưng được cái bà ngoại ghẻ biết hưởng thụ, vật dụng trong nhà trừ mấy thứ lặt vặt ra thì còn lại đầy đủ, kể cả điện nước.
Tôi dạo một vòng quanh phòng bà ngoại ghẻ, quả nhiên nội thất có khác biệt lớn, tỷ như cái giường cái tủ hay cái bàn cái ghế chất lượng đều vượt xa các phòng khác. Xem chất liệu này, kiểu dáng này, chậc chậc, tôi tự hỏi ngoài rút tiền Thị Sắc bà lão này còn kiếm tiền phạm pháp đâu đó không, một nông dân nghèo mất sức lao động không thể tự mình mua ngần ấy thứ đắt đỏ như thế này được.
Nhưng thôi, kệ đi! Tóm lại cái này nhà bây giờ chính thức thuộc về tôi.
Thằng nhóc Mai Thừa Vũ ngồi trước sân mười mấy phút vẫn chưa bước vào nhà. Tôi thật muốn nghiền cái đầu nó ra xem thử bên trong chứa cái gì. Bà ngoại ghẻ hành hạ thì nó vào, bà ngoại ghẻ cắp đồ bỏ đi nó lại không chịu vào. Hay là nó sợ tôi hơn bà lão ấy? Không thể nào, tôi nhớ bà già kia đánh đập thằng bé còn dã man hơn cơ, Thị Sắc bình thường bực bội nhiều nhất chỉ véo nó một cái cho đỡ ngứa mắt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi bắt đầu có chút nghi ngờ vấn đề thần kinh của thằng bé này. Mấy năm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm lý nó có còn ổn định không đấy?
Nói chung đợi sau này có thu nhập, chắc chắn tôi phải kéo nó đến bác sĩ một chuyến. Trẻ nhỏ bị tổn thương không hồi phục nhanh như người lớn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-cua-toi-la-the-do/184335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.