Muốn đem một người tiến vào cuộc sống của mình đẩy rangoài, không phải là một chuyện dễ dàng. Đây không đớn giản như việc cắt bỏ mộtđoạn tóc trên đầu mình, hay là cắt một miếng thịt, bởi vì đau đớn không thể tómtắt được loại cảm giác phức tạp này, nếu chỉ là đau đớn đơn thuần, như vậy nhìnmột chút là trôi qua được. Nhưng mà sự thật đều không phải như thế, ngoại trừđau đớn, còn có rất nhiều điều mơ hồ, nói không rõ.
Thời đi học Lục Tiểu Phong từng làm một bài kiểm tra tâmlý, đề bài kiểm tra nàng sớm đã quên, nhưng kết quả nàng còn nhớ rõ. Trên sáchviết thật là dễ nghe, bị nàng phiên dịch thông tục thành điều này nói đúng raloại tính cách này của nàng thật ra tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của ngườikhác, không phải là không mềm lòng, mà là có năng lực mình vừa đổ máu rơi lệ,vừa có thể căn răng đem người khác thành thương tích đầy mình.
Không phải không đúng, mặc kệ trước kia, hay là hiệntại, nàng luôn là một người lòng dạ độc ác.
Lục Tiểu Phong đứng ở trên ban công, bên ngoài đúng làhết mưa nắng lại hửng lên, vô cùng ấm áp thoải mái. Buổi tối ba ngày trước mộtmình nàng thật sự đi về nhà, gió táp mưa sa, lòng bàn chân phát đau, sau khi vềđến nhà sụp thẳng xuống. So sánh với cái lạnh như băng trên người, trong lòngnàng càng lạnh hơn, lạnh từ trong ra ngoài, cho dù mặc nhiều hay ít quầnáo cũng không có cách nào giải quyết vấn đề.
Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao bắt mắt quámức xông thẳng tới, tiếng động cơ gầm rú làm cho người đi đường nhao nhao nhìnchăm chú.
Nhìn ra được, trong lòng người lái xe có chuyện khôngvui lắm.
Xe ổn định dừng ở trước tòa nhà nàng ở, sau đó ngườitrong xe mở cửa xuống xe, T-shirt màu trắng, áo khoác màu trắng, anh tuấn khoatrương hoàn toàn như trước đây, chỉ là têm khuôn mặt đeo kính râm, đã che đậyđi toàn bộ cảm xúc.
Lục Tiểu Phong lập tức lui vào trong phòng, đi đếntrước cửa chính chờ.
Không ngoài dự đoán, hai phút sau có người dùng chìakhóa mở cửa, nhưng thử vài lần mở không được, ngay sau đó tiếng đập cửa rầm rầmvang lên, Lục Tiểu Phong không có lập tức mở cửa, người ở bên ngoài bắt đầuchuyển sang phá cửa. Cho dù còn cách một cánh cửa, Lục Tiểu Phong cũng có thểcảm nhận được vẻ âm thầm oán giận từ bên ngoài xuyên thấu vào trong này.
Cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng mở cửa, Tô Trí Nhượclạnh mặt đứng ở bên ngoài, tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt ở bên dưới kínhrâm, nhưng chỉ nhìn môi anh ta mím quá chặt, cũng biết anh ta hiện tại đang âmtrầm muốn gắt gỏng.
Tô Trí Nhược đi vào trong phòng, còn không có thaygiày liền u ám hỏi: “Cô thay khóa cửa?”
Vừa mở miệng đã dày đặc giọng mũi, chắc hẳn bị cảm.Lục Tiểu Phong chần chừ một lát, vẫn quyết tâm khiên quyết không pha trà choanh ta.
“Uhm.” Nàng ôm chén trà ngồi ở trên ghế từ từ lắc lưhai bên.
Yết hầu Tô Trí Nhược chuyển động một chút, môi mỏnglạnh lùng nói: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ không trả lại chìa kháo cho cô?”
“Tôi chỉ cho rằng như thế an toàn hơn.”
Lúc Lục Tiểu Phong nói chuyện mỉm cười bình thường,điều này ở trong mắt Tô Trí Nhược cực kì chường mắt.
Đêm đó sau khi Tô Trí Nhược chịu đả kích rất sâu, lạikhông quay về nơi này, ngay trong ngày hôm sau, Lục Tiểu Phong nhắn tin, bảoanh ta mau chóng quay về thu dọn hành lý, anh ta đè nén xuống tức giận cùng oanức không lí do, căn cứ vào giao hẹn của cô ấy đến thu dọn đồ đạc, thật khôngnghĩ rằng cô ấy lại giáng cho hắn một gậy vào đầu. Từ nhỏ đến lớn Tô trí Nhượcchưa bao giờ khó xử như vậy, làm cho hắn muốn lấy cái hố đem mặt mũi thể diệnđã mất hết của mình chôn xuống.
Lục Tiểu Phong đương nhiên không biết lúc này Tô TríNhược đang im lặng nhưng tâm lý lại chuyển động, nàng duỗi lưng một cái, quaytrở lại máy vi tính bắt đầu gõ bàn phím, nhân tiện nói một câu với người phíasau: “Anh làm việc nhanh lên một chút.”
Người phía sau không hé răng, giống như đứng yên thậtlâu, tiếp đến nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng kéo cửa.
Cả một buổi chiều Lục Tiểu Phong ra sức đánh chữ, nhìnlên trên con trở ở màn hình cứ chợt lóe, nàng một chút cũng không nhập tâm đượcvào trong câu chuyện của mình, Nam chính bị nàng viết thành một khúc gỗ khóchịu, nữ chính biến thành ngốc nghếch, xoa nhẹ mi tâm, vừa ngẩng đầu lên nhìn,ngoài cửa sổ không biết đã tối đen từ bao giờ, trong phòng chỉ có mỗi chỗ củanàng là sáng.
Chốc lát sau, Tô Trí Nhược từ trong phòng đi ra, LụcTiểu Phong nghe thấy tiếng động quay đầu lại, lại thấy hai tay anh ta trốngtrơn.
Anh ta vẫn đeo kính râm, hai tay đút trong túi quần,chỉ có thể nhìn từ mũi trở xuống đến môi và cằm đang căng cứng: “Đồ đạc nhiềulắm, lần sau tôi đến lấy.”
Lục Tiểu Phong gật đầu: “Cũng được, nhưng phải nhanhmột chút, lần sau tốt nhất tìm người giúp mang hộ toàn bộ đi.” Nói xong quayđầu lại tiếp tục đánh chữ, rồi sau đó nhớ tới một chuyện, còn nói: “Tiền thuêphòng của anh tôi đã gửi trả vào trong tài khoản, thêm bồi thường phá hợpđồng.”
Làm việc thật sự là gọn gàng.
Bỗng nhiên Tô trí nhược nhớ lại Hạ Kỳ đã từng nói qua,bao dung cùng coi thường có bản chất khác nhau. Trước kia cô ấy hết lần này đếnlần khác bao dung hắn, hiện tại cô ấy không bao dung hắn nữa, cho nên coithường hắn. Hắn làm sao lại không nhìn ra, lúc đầu cô gái này đối với tất cảđều rất lạnh nhạt, trên thực tế trong lòng cất giấu tàn nhẫn.
“Tôi đi đây.”
“Không tiễn.”
Trong phòng khách không có bật đèn treo, chỉ có đènhọc trên bàn Lục Tiểu Phong, bóng lưng hờ hững của nàng bị ngọn đèn phóng tođến mấy lần.
Tô Trí Nhược hít một hơi, lại nói một lần nữa: “Tôi điđây.”
Tiếng đánh chữ vẫn như cũ, Lục Tiểu Phong không quay đầulại nói: “Đi cẩn thận.”
Đột nhiên, Tô Trí Nhược bước nhanh đến phía trước, nằmchặt lấy tay cô ấy một phen đem cô ấy kéo dậy từ trên ghế, hắn cứ cố nhịn, cuốicùng nhịn không được nói: “Cứ như vậy không thể tha thứ cho tôi? Tính cách conngười là trời sinh, từ nhỏ tính tình tôi vốn là như vậy. Tôi nói chuyện khôngdễ nghe, thái độ cũng cứng rắn, cô nói lòng dạ tôi hẹp hòi, tùy thích, còn gìnữa, ah, ngạo mạn, không nói lý lẽ, không thông cảm cho cô, bản thân con ngườikhông thể không có khuyết điểm, tôi thừa nhận khuyết điểm này, nhưng tôi nóitôi sẽ sửa, con người ở chung không phải là quá trình mài giũa giúp đỡ nhânnhượng cho nhau sao.”
Lục Tiểu Phong nhíu mày: “Tôi và anh ở chung cho tớibây giờ đều là một mình tôi nhân nhượng anh, anh cũng nói tính cách con ngườilà do trời sinh, giang sơn dễ đổi, chỉ dựa vào khoan dung cùng nhân nhượng củatôi là không có biện pháp gắn bó quan hệ của chúng ta.”
“Một mình?” Tô Trí Nhược tức giận đến suy nghĩ choángváng: “Một chút cô cũng không nhìn thấy nỗ lực của tôi?”
Lực đạo trong tay anh ta lại tăng thêm một chút, thậtra lực này cũng không lớn lắm, nhưng mà đối với Lục Tiểu Phong mà nói cũngkhông chịu được, tay phải của nàng bị đau, mặt lập tức trắng bệch.
Tô Trí Nhược phát hiện thấy Lục Tiểu Phong không bìnhthường, vội vàng buông tay, nhưng mà hắn cũng không có sử dụng bao nhiêu sứclực.
“Cổ tay cô sao lại thế này?’
“Không có việc gì.” Lục Tiểu Phong bình tĩnh xoa nhẹchỗ đau: “Không cẩn thận bị trật.”
“Để tôi xem nào.”
Lục Tiểu Phong lùi lại phía sau: “Anh đi đi.”
Tô Trí Nhược đang vươn tay ra cứng lại trong khôngtrung, đột ngột thu hồi, vẻ mặt hắn nhất thời luống cuống. Lúc này Lục TiểuPhong mơ hồ nhìn thấy ánh mắt sau kính râm của anh ta sưng đỏ, không đợi nàngnhìn rõ, Tô Trí Nhược bỗng nhiên xoay người, không hề quay đầu lại đi ra khỏicửa.
Tuy nhiên, Lục Tiểu Phong nghĩ tới hai ngày nữa anh tasẽ lại đến, lấy hành lý của anh ta đi, nhưng mà nàng đợi vài ngày, Tô trí Nhượccũng không xuất hiện lần nữa.
Cũng đúng, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, thể diệncủa mình là tính toán so đo nhất, làm sao chịu được thái độ của nàng như vậy.Nhưng mà, một phòng đồ đạc như vậy nên xử lí như thế nào?
“A cái đầu của cậu.” Bộ dạng khuôn mặt Hạ Kỳ như kẻthua cuộc: “Mình gọi cậu đi ra ngoài dạo phố, không phải ngây ra, làm đồ trangtrí.”
“Ah~”, Lục Tiểu Phong vẫn còn ở trạng thái nửa ngâyngốc: “Cậu nói đến bộ quần áo kia mà, chúng ta xem một chút đi…”
“hai bộ đó mình đều mua rồi.” Hạ Kỳ thở dài, “Hôm naytại sao cậu lại như vậy. ra ngoài không mang theo ví tiền, ăn cơm uống nhầm đồuống của mình, vừa rồi mới vào cửa liền ngây người ra, mình hỏi cậu váy đẹp haylà quần đẹp, cậu có biết cậu trả lời ra sao không, cậu bảo: ‘Mẹ của cậu mặc đẹpnhất.’.” (ý nói mẹ Hạ Kỳ)
Lục Tiểu Phong nghe xong cũng ngạc nhiên.
Hạ Kỳ lắc đầu: ‘Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không,tại sao cậu lại không tập trung như vậy?”
Lục Tiểu Phong cười cười: “Không có gì, có lẽ ngủkhông ngon.”
“Trước kia cậu thường xuyên đảo lộn ngày đêm, cũngkhông có thấy cậu ngây ngốc như vậy.” Hạ Kỳ ôm lấy Lục Tiểu Phong , hạ giọngnghiêm túc nói: “Là chuyện bên phía Liêu Khả Nham, chẳng lẽ Tiêu…”
Lục Tiểu Phong lập tức ngắt lời cô ấy: “Không phải,cậu đừng đoán bừa.”
Hạ Kỳ thấy sắc mặt cô ấy quả thật không tốt, khôngkhỏi lo lắng: “Thế cậu làm sao vậy, hồn bay phách lạc, giống như đã đánh mấtmón đồ quý giá vậy.”
“A?” Lục Tiểu Phong sờ sờ mặt, “ Có thật như thếkhông. Thật ra không phải là chuyện lớn gì… Mình bảo Tô Trí Nhược chuyển rangoài.”
Hạ Kỳ thoáng cái nghe không hiểu, sửng sốt một lúclâu, đột nhiên kinh hãi nói: “Cậu để cho anh ta chuyển ra ngoài? Vì sao? Anh tachọc giận cậu cái gì?”
Bị hỏi một chuỗi vấn đề, Lục Tiểu Phong cười khổ: “Cậukích động như vậy làm gì.”
Hạ Kỳ nghiêng đầu, nghĩ một lát, nói: “Mình khó hiểua, thật ra tiếp tục tiếp xúc, anh ta chỉ là hơi độc mồm độc miệng, tính tình cóchút quái lạ, nhưng là một người tốt.”
“Mình sợ, Tiểu Kỳ, thật sự mình vô cùng sợ hãi.” LụcTiểu Phong đột nhiên nói không đầu không đuôi.
Hạ Kỳ vừa nghe đã hiểu: “Việc này rốt cuộc có điều gìđáng sợ, cậu không thể vĩnh viễn sống chung với loại trạng thái này… Cậu thíchanh ta là mình thường.”
Sắc mặt Lục Tiểu Phong cứng đờ: “Mình không thể.”
Hạ Kỳ tức giận không có chỗ xả ra: “Vì sao cậu khôngthể, nhiều năm như vậy, mình vẫn mong có một người như vậy có thể dẫn cậu vượtqua cuộc sống bình thường.”
“Anh ta không được.”
“Vì sao, anh ta không thích cậu? Nhưng mình cảm thấyanh ta rất quan tâm đến cậu, chắc hẳn có hi vọng…”
“Tiêu Duy.”
Hạ Kỳ ngẩn ra nửa ngày, tiếp đó cả khuôn mặt cùng nhănlại: “Tiêu Duy? Mình không hiểu, tại sao y lại có quan hệ cũng Tô Trí Nhược?”
Lục Tiểu Phong đau đầu nói: ‘Rất phức tạp, nhưng rấtcó thể sẽ có quan hệ…”
“Lục Tiểu Phong, cậu thật là…” Hạ Kỳ xiết chặt nắmtay, muốn đánh lại không thể xuống tay được, cuối cùng đẩy Lục Tiểu Phong mộtcái, thở phì phì nói: “Chỉ cần có một chút biến động nhỏ là cậu sẽ như vậy sao,sau này cậu có gặp lại người nào, cậu lại muốn tưởng tượng xem anh ta có thể cóquan hệ với Tiêu Duy hay không sao.”
“Mình không tưởng tượng…”
“Được, cho dù là sự thật, vậy thì sao. Cậu sợ Tiêu Duynhư vậy sao, trước kia cậu chính là người một chút cũng không sợ đàn ông kiamà, thậm chí có thể cũng họ đối diện tranh giành. Cậu nói là buông ra, thật racậu chưa từng nhìn thẳng vào chính mình, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng đithăm Trình Băng, cho nên cậu không thể nói được, cậu tự ti!” Từ trước đến nayHạ Kỳ không có hung dữ với Lục Tiểu Phong như vậy, cô ấy thở phì phò, nhìn thấykhuôn mặt trắng bệch của Lục Tiểu Phong trong lòng vừa vội vừa tức.
Lục Tiểu Phong giật mình đứng nguyên tại chỗ, môi đềurun lên, nàng không nói một tiếng nhìn vào mặt Hạ Kỳ, ánh mắt cũng trống rỗng.
Hạ Kỳ đột nhiên nhận ra được trong lúc mình tức giậnđã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng dịu xuống giải thích: “Tiểu Phong, vả vàomiệng mình một cái, nói linh tinh, cậu đừng… Tiểu Phong, cậu nói gì đi.”
Hạ Kỳ vội đến muốn khóc, cô vừa mới đen tên người kianói ra, cô liền nhận ra được thôi hỏng rồi, cho dù cô hô gọi như thế nào, LụcTiểu Phong cũng không có phản ứng.
“Để mình một mình thử nghĩ xem.”
Hồi lâu, Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng mở miệng, sauđó, không hề nghe thấy Hạ Kỳ nói gì, im lặng rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]