Nếu như có thể nói được, Lục Tiểu Phong không muốnchiến tranh lạnh một chút nào, nhưng chiến tranh là từ hai phía, một mình nànggiơ cờ trắng đầu hàng là chưa đủ, cần phải đối phương đồng ý mới được. Liềngiống như lần trước, giống như một mình anh ta khơi mào chiến tranh, còn nàngcũng không muốn giảng hòa.
Nhưng mà, trong đầu Tô Trí Nhược nghĩ những thứ gì,không ai có thể hiểu được, nhưng quả thật anh ta tương đối khác thường. Mỗingày một mình im lặng tập thể dục buổi sáng, tắm gội, ăn sáng xong không cònbắt Lục Tiểu Phong đưa anh ta đi làm, làm thêm giờ là chuyện thường xảy ra, cóđôi khi vài ngày liên Lục Tiểu Phong cũng không nhìn thấy anh ta, mà lúc trở vềkhuôn mặt luôn có vẻ lạnh nhạt thờ ơ mắt nhìn thẳng tiến vào phòng tắm, bìnhthường sau hai giờ sẽ ra ngoài, sau đó một câu cũng không nói cúi đầu đi ngủ.
Lục Tiểu Phong đối với tình trạng như vậy thật sựkhông biết phải làm sao, nàng thử đi theo Tô Trí Nhược khai thông thế bế tắcthì bị anh ta lãnh đạm cản lại, bộ dạng hoàn toàn không muốn nhiều lời cùngnàng, cùng ở chung một nhà nhưng hoàn toàn không đếm xỉa tới, ngay cả các hoạtđộng giải trí phong phú mà anh ta thích nhất như “làm tổn thương người khác”,“đâm chọc”, “lời nói ác độc công kích” đều một loạt không tái xuất hiện. Quanhệ hai người bọn họ xuất hiện sự không cân bằng Lục Tiểu Phong khó có thể giảithích được, trước đây mỗi lần như thế nàng chỉ cần tự hạ mình là có thể chuyệnlớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, nhưng lần này cũng không hiệu quả.
Lục Tiểu Phong đem tình huống ở trên báo cáo lại choHạ Kỳ, Hạ Kỳ nghe xong im lặng một lúc lâu, mang theo giọng điệu hớn hở kếtluận cho nàng: “Hay là anh ta bị mình mắng tỉnh ngộ? Đây là chuyện tốt nha,Tiểu Phong.”
“Chuyện tốt?”
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, cảm giác man mát của mùathu đã vô tình bị hương vị đìu hiu thay thế, nhưng Lục Tiểu Phong vẫn mặc mộtchiếc áo mỏng nằm ở trên ghế sô pha, mắt nhìn lên xà nhà, phía trên còn có mộtmảnh giấy dán tường sắp bong ra, giống như cảm giác nội tâm nàng đang rối rắmmơ hồ, như là đã hiểu được rõ ràng, nhưng thực tế lại chậm trễ không cách nàobiết được đáp án, vẫn giữ nguyên trạng thái hiện tại?
“Đương nhiên là chuyện tốt. Quan hệ của cậu cùng anhta vốn cũng chỉ là của chủ cho thuê nhà với người thuê nhà, mọi người chungsống hòa bình là được, tốt nhất không cần can thiệp đến cuộc sống của đốiphương, cậu đừng quên anh ta là cảnh sát, sự tồn tại của anh ta đối cậu mà nóichưa chắc đã là chuyện tốt, đương nhiên cũng không hẳn là chuyện xấu… Tóm lạitrạng thái trước mắt của hai người là trạng thái tốt nhất.”
Thanh âm của Hạ Kỳ lại đem nàng kéo về thế giới hiệnthực, ánh mắt Lục Tiểu Phong sáng thêm một ít: “Chỉ là, mình không thích loạicảm giác này.”
“Cái gì?”
“Không thích.”
“Không thích cái gì.”
Lục Tiểu Phong trở mình, mặt hướng ra ngoài, đúng lúcnhìn thấy tạp chí 《tạp chíxe hơi》,《xe và cuộc sống》của Tô Trí Nhược ở trên bàn trà,ngoại trừ súng, truy bắt, nghề nghiệp, sợ rằng xe là một bộ phận rất quan trọngtrong cuộc sống của anh ta, ví dụ như cái cỗ xe thể thao bảo bối của anh ta kialà “Vợ cả”, đống tạp chí này của anh ta là “Vợ bé”, mỗi một số báo anh ta đềumua, sau khi xem xong sẽ sắp xếp ngăn nắp, trên bàn trà nhất định là để ba sốgần nhất, còn lại đều thu dọn về phòng. Vẫn nhớ rõ có một lần nàng không cẩnthận vẩy nước trà vào bìa tờ tạp chí, bởi vì như thế anh ta tức giận ba ngàyvới nàng, cứ đuổi theo sau lưng nàng lải nhải đến khi nàng phải mua đền mộtquyển giống y như đúc anh ta “khoan hồng độ lượng” buông tha nàng. (haha =)))
Nàng giơ mu bàn tay lên che ngọn đèn trước mắt, nhưngnhư vậy cũng không thể che đi nghi ngờ của nàng. Rất kỳ quái, nhưng ngày gầnđây quá mức yên tĩnh thoải mái, không có người bởi vì vấn đề dơ dáy bẩn thỉusuốt đêm phê phán nàng, cũng không có người ỷ vào chính mình cơ chế thất thườnghết sai bảo lại sai bảo, bọn họ vẫn đối diện với nhau, nhưng giống như haingười hai không gian, nhưng nàng phảng phất thấy cuộc sống u ám của hai ngườibỗng đột nhiên quay trở về thời gian của một mình mình, bình yên, lười nhác,chìm trong cô độc, không có cảm giác tồn tại, không phải quan tâm đến ngườikhác, cũng không thèm để ý người khác quan tâm.
Chắc hẳn nàng phải thích cuộc sống như thế, nhưng tạisao ngược lại cảm thấy toàn thân không được thoải mái, giống như cảm thấy chỗnào đó có vấn đề, thế nhưng nàng rất không thích loại cảm giác chỉ có một mìnhnày.
“Alo, Tiểu Phong, cậu còn nghe không đó? Cậu khôngthích cái gì?”
Ánh mắt Lục Tiểu Phong từ trên mu bàn tay hạ xuống,đứng dậy tìm kính mắt đeo vào: “Ờ, không có gì, chỉ là rất không thích tìnhhuống hiện tại, quên đi, không nói chuyện này nữa… Mình gọi điện tới chỉ muốnnói là hôm đó thái độ của mình đối với cậu không tốt, cậu đừng để ở tronglòng.”
“Không đâu, là mình không tốt, chỉ có điều, mình thậtsự rất lo lắng cho cậu.”
“Không có chuyện gì, yên tâm, thời gian không còn sớm,mình muốn đi ra ngoài ăn cơm, khi khác nói chuyện tiếp nhé.”
Lục Tiểu Phong thay áo khoác, tiện tay buộc mớ tócthật dài lại, đi ra cửa, hình như cửa đã đóng liên tục ba ngày không mở ra, nhưvậy nàng nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút, cố gắng có thể tìm đượcchút cảm hứng sáng tác.
Nàng nhớ rõ đi qua hai còn đường có một nhà hàng TrungHoa bán đồ ăn nhanh cũng không tệ lắm, có món tương cà cùng tôm hấp nàng rấtthích, thỉnh thoảng nàng cũng đến đó mua, nhưng vì túi tiền nên phần lớn đều ănmì hoặc nấu bát sủi cảo để giải quyết cơm nước. Lúc này đã qua giờ cao điểm,đường xá không còn hỗn loạn làm người khác ngạt thở, nhưng cũng làm cho giólạnh không có gì ngăn cản thổi mạnh hơn, trên đường các cô gái trẻ đã vội vãquàng các loại khăn thật đẹp, dưới chân lại giày một đôi, dép một đôi, Lục TiểuPhong đứng ở ven dường trong một lát đã quên cái bụng rỗng của mình đang đói,chỉ là cứ đứng tán thưởng các cô gái xinh đẹp khuôn mặt tươi cười, trang phụcnhiều màu sắc, còn có vẻ tự tin bước đi.
Có lẽ mười lăm năm trước, hoặc là mười năm trước, nàngcũng giống các cô ấy, tinh thần tuổi xuân phơi phới, tự tin vững bước, thíchngắm nhìn mình xinh đẹp ở trong gương, cho dù sau này vào trường cảnh sát, thamgia công tác, cắt đi mái tóc dài, vì thi hành nhiệm vụ không thể mang giày caogót, nhưng vẫn như xưa thích theo dõi các mốt mới đang thịnh hành gì đó khôngmuốn rời mắt, nhận được danh hiệu “Thần súng” cũng đồng thời nhận được lời khenngợi “Mười năm khó gặp, hoa khôi cảnh sát tài mạo song toàn” như vậy. Nàng cũnggiống như các cô ấy, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin, không có quan hệ vớibất kì người nào, cho dù bị hiện thực chèn ép, vẫn sẽ phát ra ánh sáng vàng kimchói mắt trong đám người cùng thời như cũ, làm cho không ai có thể không chú ýtới. Đương nhiên, nàng lại càng giống như các cô ấy, thích kéo tay của mộtngười, cho dù công việc nhiều và cấp bách, cũng phải đem thời gian nghỉ của haingười điều chỉnh chung một lúc, sau đó lái xe du lịch tới ngoại ô chơi đùa trànđầy vui vẻ đến khi không còn xu nào trong túi mới chịu trở về, hoặc là cái gìcũng không làm, đều ở trong nhà, nhưng mà phần lớn thời gian đều là anh ấy bàybừa rác, nàng đi theo sau quét dọn sạch sẽ từng chút rác một, anh ấy đem phòngbếp thành phòng thí nghiệm cho nổ bùng lên, bất đắc dĩ nàng đành thu dọn tàncuộc, cuối cùng anh ấy không có kiên nhẫn kéo nàng đi tới tiệm ăn.
Chỉ là, tự tin của nàng, kiên trì của nàng, không gìnàng không làm được, đều tan biến chỉ sau một đêm.
Đột nhiên, Lục Tiểu Phong đỡ lấy cái trán, cảm thấymột cơn chóng mặt buồn nôn, chẳng qua là ánh sáng chói mắt của đèn đường làmcho nàng không thể không nhắm mắt lại, nàng cố gắng đứng vững, hết sức điềuchỉnh hô hấp, lắc đầu, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại.
“Nghĩ hơi nhiều.” Lục Tiểu Phong tháo kính mắt xuốngkhẽ day nhẹ ấn đường (điểm giữa hai lông mày),khóemiệng lộ ra một nụ cười khổ.
“Đây không phải là Lục tiểu thư sao?”
Là một giọng nói quen thuộc, Lục Tiểu Phong nhanhchóng phán đoán, đeo kính mắt ngẩng đầu, trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng đã hoànhảo thay đổi về vẻ mặt có chút mơ màng, sau đó vài giây, bộ dạng lộ ra vẻ kinhngạc nhìn người trong xe nói: “Diệp tiểu thư.” Tầm mắt lại nhìn sang bên, ngườiđứng ngoài cửa xe không phải là Tô Trí Nhược đang giận dỗi với nàng sao, nhìnthấy nàng, anh ta hình như cũng có chút kinh ngạc, nhưng đây chẳng qua là cảmxúc chợt lóe lên, Tô đại gia rất nhanh lại theo thói quen nhíu mày khó chịunhìn nàng.
Diệp Nhuận An mỉm cười nói: “Lục tiểu thư muốn đi đâu,tôi đưa cô đi?”
“Không cần, tôi…” Vốn dĩ muốn nói đi ăn cơm, nhưngtheo bản năng suy xét một chút, Lục Tiểu Phong sửa lại lời nói: “Gặp người bạn,đang ở phía trước, đi một chút là tới.”
“Như vậy, được rồi.” Diệp Nhuận An quay đầu nhìn TôTrí Nhược nói: “Thật sự không cần em đưa về nhà sao?”
“Không cần.”
“Vậy em đi trước, sẽ liên lạc sau. Lục tiểu thư, hẹngặp lại.”
Diệp Nhuận An khởi động xe BMW của cô ấy lập tức quẹophải ở ngã ư đường không thấy gì nữa, Lục Tiểu Phong nghiêng đầu nhìn thấy TôTrí Nhược còn đứng ở chỗ đó, áo gió màu trắng rất tiêu sái, cánh tay anh ta đãkhỏi hắn, bàn tay đút trong túi áo, chỉ có điều cứ đứng như vậy sẽ dễ dàng thuhút ánh mắt mọi người dõi theo. Mặt của anh ta bình tĩnh, màu sắc con ngươicũng sâu hơn một ít, môi mím thành một đường, dấu hiệu cho thấy tâm tình anh tabây giờ không tốt, vì thế, Lục Tiểu Phong định mở miệng chào hỏi muốn rời đicũng lưỡng lự trong lúc này.
“Gặp người bạn?” Không ngờ là Tô Trí Nhược mở miệngtrước.
Bởi vì bọn họ đã vài ngày không có nói chuyện bìnhthường, cho nên Lục Tiểu Phong trả lời theo thói quen: “Đúng…” Nhìn thấy độtnhiên lông mày anh ta giương lên, nàng nhanh chóng thay đổi lại nói: “Là ăncơm.”
“Không phải gặp người bạn?” Tô Trí Nhược oai quáchừng, thản nhiên đánh giá mặt Lục Tiểu Phong, xem cô ta có phải đang nói tronglúc hoảng sợ hay không.
“Là ăn cơm.”
“Rất tốt nha, bây giờ còn học được cách nói dối.” Mắthồ ly xinh đẹp bắn ra một ít tia sáng nguy hiểm.
Lục Tiểu Phong nghĩ thầm đây còn không phải là suynghĩ hộ anh sao, nếu như nói là đi ăn cơm tất nhiên sẽ lộ ngay nhà nàng ở gầnđây, rất có thể Diệp tiểu thư sẽ hoài nghi điều gì, vì giúp anh ta tránh khỏiphiền toái không cần thiết nàng mới đành phải nói dối như thế. Chỉ có điều, LụcTiểu Phong còn chưa kịp giải thích, Tô Trí Nhược liền để lại một nụ cười lạnh,đi về phía trước.
“Việc kia, thảm đã giặt sạch sẽ đem về.”
Lục Tiểu Phong hướng về phía bóng lưng Tô Trí Nhượcnói, Tô Trí Nhược cũng không có dừng lại, cũng không có trả lời, ngược lại bướcchân càng lúc càng nhanh hơn. Lục Tiểu Phong cũng xoay người tiếp tục bước vềphía tiệm ăn nhanh của nàng, chỉ là nửa sau giai đoạn này trong óc nàng tất cảđều xuất hiện hình ảnh Tô Trí Nhược cùng Diệp Nhuận An, lúc anh ta cúi ngườivuốt trần xe nghe cô ấy nói chuyện, bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp, xe sang, gáixinh, trai đẹp, một chút cũng không thể phá hỏng.
Cho dù là người soi mói cũng thừa nhận họ quả là mộtcặp xứng đôi.
Lục Tiểu Phong bụng đói đến mức có chút tức ngực, nắmlấy tờ thực đơn, chỉ vào vài món thức ăn nói: “Chính là đây.”
Tô Trí Nhược càng chạy càng tức giận, càng nghĩ càngphát hỏa, hắn nhanh chóng xù lông lên, thế nhưng cô gái kia một chút ánh mắtcũng không thèm nhìn, gặp người bạn, cô ta có thể có bạn bè gì chứ, đếm tới đếmlui chỉ có biên tập, Hạ Kỳ, còn có cái tên Liêu Khả Nham kia. Lừa hắn nói là điăn cơm, còn mặt không đổi sắc tim không đập loạn, Lục Tiểu Phong… Chờ một chút,Tô Trí Nhược dừng lại, hắn khiếp sợ đứng ngây tại chỗ, có phải hay không hắnlại đang nghĩ đến chuyện của cái cô kia? Đáng giận, rõ ràng đã nghĩ cố gắngnhiều ngày như vậy, đem cô ta coi như bụi trong không khí, không nhìn tới,không thèm nghĩ nữa, không quan tâm, thế nhưng tối nay lại lặp lại vết xe cũ.
Loại trạng thái này hắn không thể quay về, Tô TríNhược cuống quýt cầm di động ra gọi cho Ma Thú: “Alo, Gọi mọi người tới đây,đêm nay tụ tập.”
Cái gọi là tụ tập, là hoạt động không chuyên truyềnthống hàng đầu của đội bọn họ, làm cảnh sát thực sự rất vất vả, có rất nhiềuchỗ khổ nói không nên lời, nhiều nghị lực hơn người, nhân dân có lẽ chỉ nhìn thấybọn họ làm việc bất lợi, lúc phá án không tốt, lại coi thường không để ý tớibọn họ, thời điểm cùng kẻ xấu liều mạng. Vì giảm bớt áp lực, sau khi tan làmnếu không có nhiệm vụ trọng yếu, bọn họ sẽ tụ tập cùng một chỗ uống hai chén.
Ở trên phương diện này Tô Trí Nhược cũng rất soi mói,cái loại quán bar dơ dáy bẩn thỉu hắn cũng không thèm nhìn liếc mắt một cái,hắn thích đẳng cấp phải đạt cao nhất, nơi tao nhã một chút, cho nên quán bardưới quyền của Lương Thiển Thâm chính là lựa chọn số một của hắn.
Sau khi hắn đến đã có người tới trước, trong đội bọnhọ ngoại trừ Nghiêm lão đại, Văn Nam, những người bạn thân quen biết với hắncũng gần như đều đến đây, nhìn thấy hắn lập tức vung tay lên chào. Quan NhânĐình trong đội phụ trách công tác trinh sát được người ta gọi là “Kính mắt đẹpzai” cười híp mắt quàng qua cổ Tô Trí Nhược nói: “Sớm nói sẽ mở cuộc liên hoangiải xui cho cậu, lại không muốn, bây giờ đột nhiên kêu chúng tôi đến đây.”
“Hôm nay bỗng nhiên tôi mời còn không được sao?”
“Đương nhiên là cậu mời.” Mắt kính Quan Quân Đình phảnquang một mảng màu trắng, tính toán nói: “Đây là chỗ em gái cậu mở ra.” Dứt lờimột tay kéo Tô Tri Nhược ngồi xuống.
Bời vì bọn họ là khách quen, Tô Trí Nhược cùng LươngThiển Thâm lại là quan hệ đặc biệt, quản lí đã sắp xếp cho bọn họ cố định mộtcăn phòng VIP, ngọn đèn sáng tối vừa đủ, trong căn phòng màu đỏ sậm là sô phabằng da mềm xếp thành nửa vòng tròn, ngọn đèn trên đỉnh đầu cùng lòng bàn chânđộ sáng vừa đủ, phong cách đặc biệt hơn người, có thể làm cho tinh thần là thểxác người khác lập tức trấn tĩnh lại, vùi đầu vào trong sự thảnh thơi mãnnguyện.
Tô Trí Nhược nhìn Hứa Thạch ngồi bên tay phải, khôngthoải mái nói: “Thạch Đầu lão ca, sao anh lại tới đây?”
“Không cần vô tình như vậy, tất cả mọi người là ngườimột nhà.”
“Cái gì mà người một nhà, anh không phải cùng một độivới chúng tôi.” Tuy trên miệng nói như vậy, nhưng khi cần chén rượu vẫn cụng lymột cái với Hứa Thạch.
Hứa Thạch uống một ngụm, sau khi khen câu “rượu ngon”,nói: “Nghe nói tâm tình chú không tốt, anh đến hỏi thăm chút.”
Vốn cho rằng Tô Trí Nhược sẽ lớn tiếng nói: “Làm saoanh lại nhìn thấy tâm tình đại gia ta không tốt?”
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, Tô Trí Nhượcchẳng những không có phản bác, còn ngầm thừa nhận, hắn không có khoe khoang rótrượu, chỉ uống một chút, cần cái chén vô thức quay quay.
Hứa Thạch nhìn chằm chằm tay phải của cậu ta, đĩnh đạchỏi: “Thiếu chính xác?”
“Hừ.” Tô Trí Nhược lập tức nghiêng người hừ lạnh lướtqua nói: “Anh nghe ai nói như thế, làm gì có chuyện đó.”
“Hôm trước vừa mới kiểm tra qua, hoàn toàn không thànhvấn đề.” Ma Thú đến gần giơ ngón tay cái lên bội phục nói: “Cường ca thật sựrất mạnh mẽ.”
“Kỳ vậy, thế cậu còn có thể phiền não vì cái gì.” HứaThạch quét mắt một vòng nhìn bốn phía, mọi người ào ào quẳng tới ánh mắt “Đừnghỏi tôi, tôi không biết.”
“Vì sao tôi không thể có phiền não?”
“Hầu hết đàn ông chúng ta, phiền não chia làm ba loại,một: vụ án, hai: ví tiền, ba: đàn bà. Cậu không gặp phải vụ án nào đau đầu,tiền trong ví cũng không thiếu, chẳng lẽ là đàn bà?” Nói xong Hứa Thạch tự mìnhnở một nụ cười, không phải anh ta nói đùa, vẻ mặt của Tô Trí Nhược nhìn qua rấtgiống một công tử chơi bời, nhất định là nam nữ đều ăn sạch, nhưng trên thực tếtuyệt đối là một đứa trẻ ngây thơ từ trong ra ngoài của đội cảnh sát, sạch sẽvô cùng, đừng nói chơi đùa với phụ nữ, vấn đề của phụ nữ từ đầu đến chân cậu tahoàn toàn không dính dáng.
Không ngờ, Tô Trí Nhược lại im lặng, ánh mắt u buồn cóthể giết người.
“Thật sự… là đàn bà?” Hứa Thạch thấp giọng lại xácnhận một lần nữa.
Tô Trí Nhược kìm nén buồn bực, mặt không chút thay đổinói: “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Miệng Hứa Thạch mở rộng ngoác ra giống như có thể nhétvừa một quả trứng đà điểu, ai ya, cuộc đời không ai có thể nói trước được, yêunghiệt sẽ nghĩ tới tình yêu, cây vạn tuế có thể nở hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]