Cảm giác sau khi được ngủ một giấc của Lục Tiểu Phongtốt hơn nhiều, cũng không biết có phải trong tiềm thức đã bị Tô đại gia nô dịchđã thành thói quen rồi hay không, tự nhiên tỉnh dậy từ rất sớm. Nàng là kẻthích được hành hạ điên cuồng hay sao, vì sao trước kia không phát hiện ra thểchất mình thuộc loại này?
Lục Tiểu Phòng ra ngoài cửa phòng, Tô Trí Nhược đangngồi ở bàn ăn ăn đồ ăn sáng, lúc anh ta nhìn thấy Lục Tiểu Phong thiếu chút nữabị nghẹn bánh mì đang nhai trong miệng, thở không ra hơi ho sặc sụa một trận,uống hết một cốc nước mới áp chế xuống được.
“Cảm lạnh sao?” Lục Tiểu Phong kỳ quặc nhìn thấy anhta bị nghẹn mặt đỏ bừng nói.
“Chuyện không liên quan đến cô.” Tô Trí Nhược hung dữnói, sau đó mất tự nhiên lấy khăn tay ra lau miệng, đứng lên cầm áo khoác đi racửa.
“Chờ một chút.” Lục Tiểu Phong vội vội vàng vàng cắnhai miếng bánh mì, hấp tấp theo sát phía sau Tô Trí Nhược: “Tôi đưa anh đi.”
Tô Trí Nhược đứng ở cửa vẻ mặt thay đổi liên tục,dường như bị sợ hãi trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phong. Lục Tiểu Phong bị anh tatrừng mắt trong lòng thấy sợ hãi, lúc này hẳn là anh ta đã phải cầm cái chìakhóa xe ném cho nàng, sau đó theo lẽ thường nên đi ra ngoài sao? Phản ứng nàylà như thế nào?
Đột nhiên nàng nghĩ tới gì đó, lập tức bày ra khuônmặt tươi cười nói: “Không cần sợ, tạm thời tôi không có gián. Ngày hôm qua làtrường hợp ngoại lệ, tôi ngủ không đủ giấc, tinh thần không tốt, anh không cầnđể ở trong lòng.”
Nàng không đề cập tới thì thôi, sau khi nhắc tới, mặtTô đại gia lập tức đen như nhọ nồi, sắc mặt của anh ta lại trải qua một phenthay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt âm trầm trong đó kèm theo nhẫnnhịn: “Chuyện này không thể cứ quên đi như vậy, cô dám dùng thủ đoạn đê tiện hạlưu như thế, cô cứ chờ xem.”
Tô Trí Nhược nổi giận đùng đùng đi ra cửa, Lục TiểuPhong còn chạy theo sau hỏi: “Thật sự không cần tôi đưa đi?”
Tô đại gia mặc kệ nàng, trầm mặt đi vào thang máy.
“Hôm nay thật là kì quái.” Lục Tiểu Phong nhìn mặttrời đang treo lơ lửng trên bầu trời, ông mặt trời không có việc gì làm, chẳnglẽ muốn hạ hồng vũ sao? (ai hiểu Hạ hồng vũ là gì bảo mình với>”)
Chỉ có điều, đứng ở trong phòng khách suy nghĩ mộtlát, Lục Tiểu Phong lấy điện thoại di động ra do dự trong chốc lát, tối hôm quasau khi lên giường nằm ngủ, nàng đem những lời Tô Trí Nhược nói từ đầu tới cuốisuy nghĩ lại một lần, sau khi thức dậy trước sau xâu chuỗi lại, nàng mơ hồ biếtđiều anh ta nói là gì, chỉ là nàng không muốn có quan hệ gì tới việc này, nhưngvừa nghĩ tới Tô Trí Nhược nàng lại không có cách nào giả bộ không quan tâm, saukhi cân nhắc kĩ cuối cùng cũng bấm vào cái dãy số kia.
“Alo.” Sau ba tiếng chuông, đầu dây bên kia nghe máy.
“Là tôi.”
“…Tiểu Phong? Tôi có chút bất ngờ.” Thanh âm trầm thấpcủa Nghiêm Đội lộ ra kinh ngạc.
“Sớm như vậy đã làm phiền ông, chỉ là, tôi có một sốviệc muốn hỏi Nghiêm Đội.”
“Không sao, chỗ này của tôi không có người khác, cô cứnói đi.”
“…Uhm…Ngày hôm qua, ông đã nói với Tô Trí Nhược nhữnggì?”
“Tiểu tử đó nói mê sảng cái gì với cô sao?” Giọng củaNghiêm Đội trầm xuống.
“Không phải như vậy.” Lục Tiểu Phong bước đi lại giẫmlên chân mình, gãi gãi đầu nói: “Ngày hôm qua tâm tình anh ta không tốt lắm, cóphải ông đã giáo huấn anh ta điều gì hay không?”
Nghiêm Đội im lặng chút, lại nói: “Đúng là có nói cậuta vài câu.”
“Tôi không muốn hỏi có liên quan tới chuyện gì.” Trướctiên Lục Tiểu Phong né tránh cái vấn đề nhạy cảm này. “Tôi chỉ muốn nói, thờigian thích hợp Nghiêm Đội có thể khích lệ cho anh ta, chẳng qua anh ta chỉ cảmthấy nóng lòng mà thôi.”
Bên kia lập tức lại trở nên im lặng, Nghiêm Chỉnh thởdài nói: “Tôi biết, nhưng mà cô cũng biết… Có một số chuyện không phải cậu takhông có khả năng gánh vác, chỉ là tôi sợ cậu ta quan tâm tới sẽ bị loạn, cậuta vẫn không thể khống chế chính mình đủ tốt được.”
“Uhm, tôi hiểu, thật ra Nghiêm Đội rất coi trọng anhta.”
“Cũng giống như cô thật sự quan tâm tới anh ta, vìchuyện của cậu ta mà chủ động gọi điện cho tôi.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, lập tức cười xòa nói: “Cũngkhông phải như vậy, nhìn thấy người trong nhà tâm tình không tốt, trong lòngtôi cũng thấy không thoải mái. Chuyện kia cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.”
“Đợi một chút… Có thể, tôi chỉ nói có thể, Tôn Đầu sẽliên hệ với cô, không có gì, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Lục Tiểu Phong tựa người vào ghế sôpha tháo kính mắt xuống day nhẹ thái dương, tuy rằng Nghiêm Đội không nói gì,nhưng câu sau ông ấy nói cũng ám chỉ… Chẳng lẽ vấn đề đã trở nên nghiêm trọngnhư vậy sao?
Tô Trí Nhược bắt xe buýt đi, vừa vào cửa hắn đã bày rabộ mặt sưng xỉa cộng thêm toàn thân đầy áp lực khiến cho mọi người lui tránhra.
Nghiêm Chính đứng đối mặt với cậu ta, tiểu tử bảo thủnày ngây người chống thẳng lưng mắt nhìn không chớp đi lướt qua sát bên ngườiông, miệng mím chặt lại. Trong lòng Nghiêm Chính bật cười, tính tình của anhchàng này thật giống như ông, ông giơ tay lên ngoắc Tô Trí Nhược đi đến vănphòng của mình.
“Làm sao thế, phát cáu với tôi?” Nghiêm Chính đẩy TôTrí Nhược ngồi trên ghế, tự ngồi vào ghế của mình. “Lòng dạ của tên tiểu tử nhàcậu thật là hẹp hòi.”
“Chỗ nào tôi lòng dạ hẹp hòi sao?” Tô Trí Nhược nhảydựng lên, tuấn mi giương lên cao.
Nghiêm Đội không lên tiếng, một tay sờ sờ cằm đánh giácậu ta, loại ánh mắt trưởng giả thâm trầm này, dáng vẻ bệ vệ của Tô Trí Nhượclập tức xìu xuống, nói thầm một câu: “Rõ ràng là coi thường người ta.”
Âm lượng lời này của cậu ta không đến mức nhỏ khôngnghe được, Nghiêm Đội thấy thế nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Lục TiểuPhong, vô tư thẳng thắn nói: “Những lời ngày hôm qua đúng là tôi đã nói, chỉlà, bất luận tôi có nói gì đó, tôi đều vì muốn tốt cho cậu.”
Thật ra ngày hôm qua cả hai bên đều sai, Tô Trí Nhượcsai vì không nên nghe lén ông ấy nói chuyện cùng Kha Địch, lại càng không nênxúc động xông tới đặt câu hỏi, còn ông sai vì không nên giận sôi gan lên màmắng cậu ta không ra một cái gì, đợi đến khi ông tỉnh táo lại thì những gìkhông nên nói cũng đã nói ra rồi, Tô Trí Nhược bị mắng đến mức mặt trắng bệch,không nói tiếng nào viết kiểm điểm, lại không nói tiếng nào giao ban.
Cũng may tiểu tử này tuy rằng lòng dạ có chút hẹp hòi,nhưng mà vần còn nói để hiểu được, ông vừa nói xong, sắc mặt của cậu ta cũnghoãn chậm lại hơn phân nửa.
“Một ngày nào đó tôi sẽ để cho sếp nhìn thẳng vàotôi.!” Giống như một lời thề, Tô Trí Nhược đứng dậy ánh mắt không dao động nhìnthẳng Nghiêm Chính.
“Tôi không có không nhìn thẳng vào cậu.” Nghiêm Chínhcảm thấy ông cần phải cởi bỏ khúc mắc này cho cậu ta. “Cậu tốt lắm, nhưng khôngphải tốt nhất, tôi hi vọng cậu ngày càng tiến bộ, tật xấu của cậu ở đâu cậu tựmình biết chứ?”
Tô Trí Nhược cắn cắn môi, nghẹn lại phun ra hai chữ:“Xúc động.”
Trẻ nhỏ dễ dạy, còn biết mình chưa được ở đâu.
Nghiêm Chính đi đến bên người Tô Trí Nhược, khoát taylên vai cậu ta, ghé vào lỗ tai cậu ta nói chân thành: “Mông Sa, cô ấy là mộtngười khi gặp chuyện rất tỉnh táo. Bình thường cô ấy có thể rất mạnh mẽ ồn ào,cũng rất nóng nảy, thật sự khi gặp chuyện cũng không ai có thể khống chế tâmtình của mình đúng chỗ như cô ấy. Nhưng người bình tĩnh như cô ấy cũng có thờiđiểm không bình tĩnh được, cho nên, cậu cần phải học hỏi thêm.”
Đây là lần đầu tiên Tô Trí nhược nghe Nghiêm Đội chủđộng nhắc tới Mông Sa, tư duy thoáng cái không theo kịp, đợi đến khi nghe xongmới sửng sốt hiểu ra, trong ánh mắt từ từ tỏa sáng, nhịn không được hỏi: “Khicô ấy không bình tĩnh được, có phải lập tức xảy ra chuyện hay không?”
Nhưng mà Nghiêm Chính chỉ lắc đầu cười: “Đều đã là quákhứ, chúng tôi đều muốn lật sang trang mới, cậu cũng đừng hỏi nhiều. Tôi chỉ cóthể nói cho cậu biết cô ấy còn sống, yên tâm đi.”
Vẻ mặt Tô Trí Nhược đau khổ, có chút phiền muộn nói:“Tôi có cơ hội gặp cô ấy hay không?”
Nghiêm Chính vỗ vỗ lưng của cậu ta, rất muốn ca thánmột câu tiểu tử nhà cậu đang ở trong phúc mà không biết, chỉ là trong thực tếông chỉ nói: “Cái này thuộc về duyên phận, nghĩ nhiều không có tác dụng.”
Tô Trí Nhược nghĩ đến tin tức ngày hôm qua nghe được,nhịn không được hỏi: “Sếp, nhưng bây giờ tên Tiêu Duy kia muốn Đông Sơn táikhởi (ý nói bật dậy),MôngSa không có nguy hiểm chứ?”
Nghiêm Chính vừa nghĩ tới người kia, ánh mắt chợt lạnhlẽo, khô cứng nói: “Bên ngoài, tung tích của Mông Sa đã không rõ, không phảiđiên cũng đã chết rồi, y muốn bắt một người điên hoặc đã chết rồi có ích lợigì.”
Nghe được hai từ điên và chết này, Tô Trí Nhược cũngcó chút hoảng sợ, hắn lại xác nhận lại: “Cô ấy thật sự còn sống chứ?”
“Không cần lo lắng, Tôi không phải người liên hệ củacô ấy, nhưng tôi tin tưởng trong tâm lý của cấp trên, sẽ tìm người bảo vệ chocô ấy. Chuyện này ta cũng chỉ với vai trò người đứng xem, chúng ta không thểnhúng tay vào, vì an toàn của Mông Sa, tốt nhật cậu nên ít nói đến, cho dù đólà Kha Địch.”
“Hình như Kha Địch có thành kiến với cô ấy?” Nói đếnKha Địch, Tô Trí Nhược nhớ đến ngày hôm qua khi nhắc tới Mông Sa thì mặt KhaĐịch Không hề vui, nhưng mà trong giọng nói lại lộ ra quan tâm, cảm giác rấtphức tạp.
Nghiêm Chính cẩn thận nói: “Giữa bạn cũ có một ítchuyện xưa, bọn họ là bạn bè rất tốt, đừng nói tới thành kiến. Hôm nay tôi nóivới cậu những lời này là là xem cậu như người một nhà, cũng biết cậu là xuấtphát từ quan tâm, chỉ có điều tôi hi vọng sau này khi làm việc cậu có thể suynghĩ kĩ một chút. Hiện tại cậu nên dưỡng thương cho tốt, trong đội không thiếuviệc cho cậu đâu.”
Tô Trí Nhược lại hỏi han cùng Nghiêm Chính mấy câu,khi ra khỏi cửa sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, lại qua nửa ngày cơ bảnđã trở về phong cách Tô đại gia “duy ngã độc tôn.” (ýnói chỉ có một mình ta là nhất)
Gần đây Lục Tiểu Phong cần ngủ bù, một mình ngủ đếntận xế chiều, đúng lúc cần tình lại thì chuông điện thoại di động reo lên.
“Alo?” Lục Tiểu Phong nằm lỳ ở trên giường mơ mơ màngmàng bắt máy điện thoại.
“Mở cửa cho mình.”
Lục Tiểu Phong bắt đầu tỉnh táo: “Hạ Kỳ? Sao cậu lạitới đây, tại sao không bấm chuông điện.”
“Hừ hừ, đại tiểu thư đây đặc biệt đến xem xét, nhìnkhách thuê phòng mới của cậu một chút nha ~”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]