Nghe thấy tiếng xưng hô này của nàng, trong lòngNghiêm Chính không chịu nổi có chút kích động, ý vị nói: “Thật tốt quá, thậttốt quá. Tôi thật sự không nghĩ rằng còn có thể gặp lại cô… Cô vẫn ở lại nơinày, không rời đi sao?”
“Uhm, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở tại T thành.” (Tthành là gì mềnh chịu =.=”)
“Chúng tôi đều nghĩ rằng cô… không nghĩ tới a…” NghiênChính xúc động nói, ông nhìn Lục Tiểu Phong đánh giá lại một lần nữa. “Cô thayđổi rất nhiều, khi đó thiếu chút nữa tôi không nhận ra cô, nếu không phải vìngười bạn kia của cô tôi còn nhớ một chút.”
Lục Tiểu Phong phản đối cười cười: “Con người luônthay đổi, hẳn là Nghiêm Đội hiểu được, tôi không thay đổi… thì không sống nổi.”
Nghiêm Chính im lặng gật gật đầu: “Có thể gặp lại côlà tốt rồi, tư tưởng của tôi treo lơ lửng vài năm cuối cùng cũng buông xuống.”
“Chẳng lẽ Nghiêm Đội cho rằng tôi thật sự phát điên?Không biết thương xót bản thân? Tôi sẽ không, tôi sẽ sống sót, mặc kệ như thếnào cũng đều phải sống.”
Lục Tiểu Phong nói xong, hai bên bắt đầu lâm vào mộttrận im lặng đầy áp lực, hai người đều đang điều chỉnh lại ý nghĩ, tổ chức lạilời nói.
Lại vẫn là Lục Tiểu Phong mở miệng trước, nàng ra vẻthoải mái nói: “Nghiêm Đội, tôi cũng đã không việc gì, ông cũng đừng tiếp tụckhổ sở, cái này không giống ông.”
Nghiêm Chính mở to miệng hít một ngụm khí, vẻ mặt vẫnảm đạm, miễn cưỡng cười nói: “Đúng, chung quy lại con người đều phải nhìn vềphía trước… Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-to-dai-chien-bach-cot-tinh/2787246/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.