Bị kích động chính là ma quỷ, hậu quả thực sự nghiêmtrọng. Đồng tiền cuối cùng trong túi Tô Trí Nhược cũng cống vào trong quán bar,hắn hoàn toàn lâm vào nguy cơ.
Tối hôm đó, Tô Trí Nhược ngồi ở trên ghế sô pha nhìnthấy Lục Tiểu Phong vừa ăn mỳ vừa xem kịch trên TV cười đến gập của người, ănđược một nửa, Lục Tiểu Phong bỗng nhiên phát hiện ra Tô Trí Nhược đang nhìnnàng, không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Trí Nhược nhanh chóng bày ra bộ mặt khác, vẻ mặtkhông chút thay đổi nói: “Không có việc gì, ăn xong nhớ tự mình thu dọn, khôngcho phép cô tiếp tục quỵt nợ.”
Lục Tiểu Phong ôm miệng bát ngây ngô cười hai cái, làmbộ như không nghe thấy.
Hắn liền nói: “Uy, có nghe thấy không?”
Tuy rằng trên thỏa thuận viết rõ phân công hai ngườiquét tước vệ sinh, nhưng mà Lục Tiểu Phong ngoài việc chỉ biết bày thêm rác sẽkhông thu dọn rác. Cùng so sánh với Tô Trí Nhược, Lục Tiểu Phong còn đang đọctạp chí, Tô Trí Nhược đã muốn nổi điên, vấn đề ở chỗ khi thỏa thuận được kýkhông viết rõ “nếu trái với nội dung trong thỏa thuận thì xử lý như thế nào”,việc này làm cho không ai chịu bắt tay vào làm trước. Đối với kẻ sạch sẽ tháiquá như Tô Trí Nhược mà nói, loại mức độ dơ dáy bẩn thỉu như thế này đã là taihọa, nhưng mà đối với Lục Tiểu Phong lôi thôi thành tính mà nói coi như làThiên đường. Mỗi lần Lục Tiểu Phong ngồi yên tại chỗ nhìn thấy Tô Trí Nhược cầmcây lau nhà lau sạch sàn nhà không còn một hạt bụi, nhìn thấy hắn nhặt một sợitóc từ trên mặt đất lên vọt tới trước mặt nàng lải nhải, nếu không phải tận mắtchứng kiến nàng rất khó tưởng tượng cái người đàn ông như rùa đen trong tam tựkinh nói đến lại đến mức độ như thế này.
Lục Tiểu Phong cố gắng nói sang chuyện khác: “Hôm naytại sao anh không có nấu cơm?”
“. . . Tôi không muốn ăn.”
“Anh cũng không mua thức ăn.” Lục Tiểu Phong hút lấymột sợi mì hỏi.
Tô Trí Nhược bỗng nhiên tức giận nói: “Cô có thể khôngkhông cần phát ra loại tiếng động này hay không?” (tađoán là tiếng oạch oạch hút mì)
Hắn đã đói đến trước ngực dán ra phía sau lưng, ngườiđàn bà này còn ăn mì rất vui vẻ.
Lục Tiểu Phong miệng ngậm sợi mì ngẩn người, Tô TríNhược cầm lấy tờ báo bên cạnh mở ra, không đầy hai phút lại ném trở về.
Có vẻ như bắt đầu từ sáng ngày hôm nay người này buồnbực không hiểu ra sao cả, Lục Tiểu Phong cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc nhịn khôngđược hỏi: “Có phải anh muốn ăn mỳ hay không?”
“Cô TM…” (Tm: tiếng chửi bậy =.=”)
“Nếu anh muốn ăn tôi có thể nấu cho anh ăn.” Vẻ mặtnàng rất chân thành.
Bỗng nhiên Tô Trí Nhược không có lên tiếng, Lục TiểuPhong cho rằng hắn âm thầm thừa nhận, cái gì gọi là chết vì sĩ diện, chính làvị trước mặt này a.
“Ai muốn ăn mỳ…” Tô Trí Nhược lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Phong bịt chặt hai lỗ tai lại, đứng lên nói:“Anh chờ một lát.”
Tô Trí Nhược vẫn còn cãi bướng: “Tôi chưa nói muốnăn.”
Lục Tiểu Phong nghĩ, chắc là do độ tuổi chênh lệch,một người con trai hơn hai mươi tuổi có đôi khi vẫn giống một đứa trẻ, bướngbỉnh che dấu xấu hổ cùng thẹn thùng của mình. Tuy rằng không biết vì cái gì màmột người chạy xe sang dùng đồ hiệu lại không có tiền ăn cơm, cũng có chút áccảm với người đàn ông tình toán chi li như vậy, nhưng mà Lục Tiểu Phong nghĩnếu đã ở chung dưới một mái nhà có việc gì nên cần phải giúp đỡ nhau.
Lục Tiểu Phong đi vào trong bếp lấy ra một gói mỳ tôm,sau đó lấy cái nồi nấu nước, chờ nước sôi sẽ cho mỳ vào.
“Không phải mỳ tôm chỉ cần hãm một lúc là được rồisao?”
Không biết từ khi nào Tô Trí Nhược đã đứng ở sau lưngnàng, vẻ mặt bộ dạng khoan dung.
“Nấu cho tôi ăn, cô tốt như vậy sao? Tôi cho cô biết,tuy là như vậy nhưng cô cũng đừng mong trốn được tổng vệ sinh vào cuối tuần.”Tô Trí Nhược lập tức đem hành vi của Lục Tiểu Phong giải thích thành chồn chogà ăn tết(*),thói xấu lòng dạ hẹp hòi lại bắt đầu phát tác. ((*):hiểu là có ý định khác ấy.)
Lục Tiểu Phong dừng lại, nếu Tô Trí Nhược không nhắctới thật sự nàng đã quên mất tuần này phải tổng vệ sinh.
“Uy, không phải thật sự cô muốn trốn đấy chứ?” Vẻ mặtban nãy của cái cô này thật bất thường.
Lục Tiểu Phong không nhìn theo hắn, cố gắng tạo ra mộtnét mặt thoáng cười gượng: “Làm sao như thế được, chẳng qua, ngày mai tôi cóviệc.”
“Không có chuyện gì, tôi cũng có việc, chủ nhật chúngta quét dọn.”
Tốc độ khuấy đũa của Lục Tiểu Phong càng lúc càngnhanh, do dự nói: “…Kỳ thật, trong nhà cũng tương đối sạch sẽ.”
Tô Trí Nhược tựa vào tường rõ ràng đang cười giễu cợt:“Sạch sẽ? Ở ngoài đường so với trong nhà còn sạch hơn.”
Lục Tiểu Phong cắt gói gia vị cho vào trong nồi, cốgắng đấu tranh đến cùng: “Đem rác bỏ ra ngoài lập tức sẽ sạch sẽ.”
“Nói cho cô biết, không nên khiêu chiến với giới hạnkiên nhẫn của lão tử, vấn đề này không thương lượng.”
Nói xong Tô Trí Nhược đi ra khỏi phòng bếp.
Lục Tiểu Phong bưng bát lên trong lòng có điểm cămgiận, chính mình nấu mỳ cho hắn ăn, còn phải đi theo sau mông hắn quét tước vệsinh, làm chủ thuê nhà như thế này càng làm càng uất ức.
“Còn không bưng tới?” Tô Trí Nhược một tay cầm đũa gõgõ cái bàn, một tay vẫy Lục Tiểu Phong, tư thế kia đúng là tiêu chuẩn của ônglớn.
Lục Tiểu Phong nhìn vào trên mặt bát còn có thêm trứngtrần, bỗng dưng hối hận vạn phần.
“Hóa ra mì tôm có thể nấu thành như vậy?”
Tô Trí Nhược vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào bát mì, lấyđũa chọc chọc bên trên quả trứng trần: “Nhìn qua tạm được.”
Lục Tiểu Phong ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy TôTrí Nhược vừa ăn vẻ mặt còn lộ ra “Ta đây cố gắng lắm mới ăn đấy”, thật sự cảmthấy lương tâm mình phát ra không đúng chỗ, làm điều thừa.
Nhưng mà Tô đại gia vẫn ăn không ngừng tay, ăn mỳ tômcòn tỏ ra ghét bỏ mỳ tôm: “Mỗi ngày cô đều ăn thứ này sống sao nổi? Loại thựcphẩm thứ cấp không có dinh dưỡng này, còn có chất bảo quản. Này cô, cô có biếtcái cách thức ăn uống như vậy muốn giảm tuổi thọ hay không?”
Lục Tiểu Phong uống một hớp nước đá, ánh mắt chìmxuống, nàng lắc đầu nói: “Không hề gì, chết sớm cũng tốt, chết sớm sớm đầuthai.”
“Đúng là, loại người như cô là lãng phí cuộc đời…” TôTrí Nhược lắc đầu, tiếp tục ăn.
“Vậy còn anh, sẽ không ngay cả tiền thuê phòng của tôicòn không trả được đi.”
Tô Trí Nhược lập tức buông đũa xuống, giống như conthỏ bị tóm chặt đuôi, mắt đỏ lên nhìn thợ săn vẫn chưa nổ súng đối với nó: “Ainói, cô không nên coi thường người khác quá, tiền thuê nhà tháng này tôi đãthanh toán rồi nha.”
“Anh chỉ mới thanh toán 350 đồng.”
“Còn 150 đồng tiền chi phí quét tước lần trước, tôi làngười ngu sao, vừa mất tiền vừa mất sức.”
Lục Tiểu Phong trợn mắt há hốc mồm, hắn vừa mới nóinàng “Lãng phí cuộc đời”, những lời nói công kích của loại người này nàng đềubỏ qua, nàng chỉ nói bừa một câu đúng sự thật mà hắn bắt đầu giơ chận múa tay.
“Không ăn nữa.” Tô Trí Nhược hung hăng đứng dậy, haihàng lông mày dựng thẳng lên: “Thứ này không phải thứ người ăn được.”
Lục Tiểu Phong ngồi ở trên ghế, nhìn thấy trên mặt bátcòn bốc lên khí nóng, kìm chế lại kích động ở trong đầu đối với Tô Trí Nhược,quay người ngồi trở lại trước mặt Laptop.
“Uy, tôi nói tôi không ăn.”
Lục Tiểu Phong đánh được hai chữ, từ từ quay đầu lạinói: “Không ăn là chuyện của anh.”
“ Ý tôi bảo cô đi rửa bát.”
Lục Tiểu Phong không thể tưởng tượng được nhìn thấy TôTrí Nhược cứ nghênh ngang đi trở về phòng như vậy, hít một hơi ở ngực chặn lạicảm giác choáng váng của nàng, máu dồn lên não làm nàng muốn hộc máu.
Ai có thể nói cho nàng biết, trên thế giới tại sao lạicó sinh vật như thế này tồn tại, bất kể nói thế nào nàng cũng là chủ cho thuênhà, nàng còn lớn hơn hắn mấy tuổi, hơn nữa bọn họ mới quen biết không đến haituần lễ, sao hắn có thể coi như đương nhiên chỉ tay năm ngón ra lệnh đối vớinàng như vậy, chẳng lẽ thật sự nhìn qua nàng rất dễ bị bắt nạt hay sao?
Loại người mê vẻ đẹp bên ngoài như Hạ Kỳ chỉ trông mặtmà bắt hình dong tuyệt đối không thể tưởng tượng được tình nhân trong mộng củacô ấy là loại đàn ông biến thái không nói lí lẽ này.
Đây là yêu nghiêt, yêu nghiêt!
Di động vang lên ở phía sau, Lục Tiểu Phong bắt máybuột miệng nói: “Ai đó?”
Đối phương ngẩn người, mới nói: “Là tôi, LiêuKhả Nham.”
Cả khuôn mặt Lục Tiểu Phong đều nhíu lại, điều chỉnhnhịp thở, cuối cùng trở về giọng điệu bình thường: “Xin chào.”
“… Vừa rồi em làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, một chút việc cũng không có. Anhgọi cho em vì chuyện ngày mai sao?”
“Em vẫn còn nhớ.” Giọng điệu của Khả Nham nghe có chútvui vẻ. “Là chuyện ngày mai, buổi chiều tôi tới đón em có được không?”
“Đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết. Bây giờ em nghỉ ngơi đi. hẹn gặplại.”
Người này cũng là một người thích tự quyết định, LụcTiểu Phong cúp điện thoại, quay trở lại máy tính viết ba nghìn chứ, lại xóa đimột nghìn chữ, sau đó đi ngủ.
Sáng sớm thứ bảy, một chút cũng không tốt đẹp.
Tô Trí Nhược đại gia sau khi tập thể dục buổi sáng rồitắm gội xong liền ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách xem TV.
Lục Tiểu Phong quay lại nhìn hắn mấy lần, hắn lạnhlùng nghiêng mắt qua nhìn liếc một cái: “Trong thỏa thuận cũng không nói hẳn racả ban ngày phòng khách cũng là của cô.”
Đến buổi trưa cuối cùng Tô Trí Nhược cũng đứng dậy rờikhỏi ghế sô pha, mặc quần áo chỉnh tề sau đó không chào hỏi nửa câu đi ra cửa.Mỗi lần hắn đi ra ngoài đều làm cho mình ăn mặc đẹp như khổng tước, Lục TiểuPhong ít khi nhìn thấy có người đàn ông nào đi ra ngoài lại phải mất thời gianăn mặc lâu như vậy. Nhưng mà cho dù cách ăn mặc của hắn nhìn cũng được, chỉ cầnhắn vừa nói sẽ phá vỡ hình tượng ban đầu ngay.
Không lâu sau khi Tô Trí Nhược rời đi, Liêu Khả Nhamđã tới, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trong phòng khách, mườihai giờ năm mươi tám phút, thật sự rất đúng giờ.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hôm nay Liêu Khả Nham không mặc âu phục, thay vào đómặc một bộ đồ đơn giản ra ngoài, làm cho người ta cảm giác ung dung anh tuấnhơn rất nhiều.
Mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của tên Tô TríNhược kia tâm tình Lục Tiểu Phong cũng trở nên tồi tệ, bây giờ nhìn thấy khuônmặt anh tuấn vô địch của Khả Nham làm cho Lục Tiểu Phong thấy bỗng nhiên khôngkhí đều tươi mát: “Bình thường, có thể ngủ được cũng không dễ.”
Dọc theo đường đi Lục Tiểu Phong trong lòng hiếu kỳkhông chịu nổi nhiều lần hỏi anh ta đi đâu, nhưng mà anh ta cũng không chịunói.
Xe rẽ vào một đoạn đường, cuối cùng dừng lại trước mộtngôi nhà nhìn qua có vẻ rất xa hoa.
“Tới nơi rồi, xuống xe đi.”
Lục Tiểu Phong đứng trước cửa lớn ngửa đầu nhìn tấmbiển phía trên kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng, nhưng mà nàng khôiphục lại bình thường rất nhanh.
“Đây là trụ sở của câu lạc bộ bắn súng, tôi là hộiviên ở đây, hôm nay có một cái party nho nhỏ, em không ngại lúc trước tôi khôngnói cho em biết chứ?” Liêu Khả Nham đi tới, nói: “Nghe Hạ Kỳ nói cứ xem phimmãi sẽ chán, tôi nghĩ cũng nên đổi chỗ hẹn khác.”
Trong đầu Lục Tiểu Phong rối loạn một hồi, quay đầulại nhìn Liêu Khả Nham nở một nụ cười: “Anh đừng nghe cô ấy nói bừa, đi chơi ởđâu em cũng không hề gì.”
Liêu Khả Nham còn muốn nói gì đó, có vẻ chần chừ nhưngsau đó chỉ nói: “Vào đi thôi, mấy người bạn của tôi có lẽ đã tới trước.”
Trụ sở câu lạc bộ này thoạt nhìn rất lớn, Lục TiểuPhong đảo mắt nhìn xung quanh, hướng Liêu Khả Nham nói: “Không nghĩ tới anhcũng là người thích bắn súng.”
Liêu Khả Nham chỉ chỉ vào mắt kính của mình: “Em nghĩrằng tôi và em bị cận thị thì không thể bắn súng được sao?”
“Không phải, em nghĩ rằng anh sẽ thích đánh golf hơn.”
“Vì sao?”
Lục Tiểu Phong ngượng ngùng nhún vai: “Phim trêntruyền hình nói người có tiền đều thích đánh golf, tiểu thuyết của em cũng chonam chính thích đánh golf.”
“Thật xin lôi, để em thất vọng rồi.” Liêu Khả Nham lạinói: “Nhưng mà nếu như em nói muốn, tôi có thể đưa em đi, thỉnh thoảng tôi cũngđánh golf một chút.”
Lục Tiểu Phong nhìn thấy bộ dáng rất nghiêm túc củaanh ta không khỏi cười lên tiếng: “Không cần, em đối với bộ môn đánh golf nàydốt đặc cán mai.”
Vài người trong lúc đợi bọn họ đã bắt đầu chơi, sânbãi ở đây rõ ràng đã được bao bọc lại, còn cách một tấm kính lớn, bên trong còncung cấp tiệc búp-phê, party của kẻ có tiền quả nhiên mọi thứ đều chu đáo.
Một người mặc T-shirt màu trắng hạ súng xuống đi vềphía bọn họ: “Khả Nham, đã đến.”
“Điều đó là đương nhiên, trừ anh cùng Nhuận An ra, mọingười đều đã đến.” Cái người gọi là Giang Trạm kia đem tầm mắt đặt trên ngườiLục Tiểu Phong, tựa hồ khó xử suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời không dámxác định thân phận của cô gái dung mạo xấu xí này: “Vị này là… bạn gái?”
“Tôi không…”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đi đón cô ấy, cho nên đi đếnhơi muộn.” Liêu Khả Nham sắc mặt không đổi đưa tay ôm lấy bên eo Lục TiểuPhong.
Lục Tiểu Phong kinh ngạc nhìn anh ta, kính mắt thiếuchút nữa thì rơi xuống.
Liêu Khả Nham cầm lấy một chiếc đĩa con hỏi Lục TiểuPhong: “Ăn cái gì? Hình như đều đã nguội, để tôi bảo bọn họ làm thêm một phầnmới nữa.”
“Không cần.” Lục Tiểu Phong ngăn anh ta lại: “Đừngphiền phức như vậy, ăn một chút mỳ Ý kia cũng được.”
“Mỗi ngày em ở nhà ăm mỳ còn chưa đủ hay sao?” LiêuKhả Nham nhíu nhíu mày, sau đó lựa chọn một suất cơm cà ri bò. “Ăn chút cơmđi.”
Giang Trạm giống như phát hiện ra điều rất kinh ngạcquay về phía ngoài kêu lên: “Tôi nhìn nhầm hay sao? Liêu Khả Nham xới cơm chobạn gái, anh em mau tới đây xem.”
Liêu Khả Nham đầu cũng không ngẩng lên. Mặt không biếnsắc như trước gáp một miếng thịt bò từ trong khay ra, sau đó lấy thìa, đưa choLục Tiểu Phong: “Trước tiên hay ăn một chút đi, buổi tối chúng ta lại đi ăn đồăn Nhật mà em thích.”
Lục Tiểu Phong nhìn thấy anh ta ở trước mặt trần tĩnhnhư nước, lại nhìn bát cơm hạt gạo màu vàng óng, nếu lúc này từ chối, sẽ làmcho lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương rất lớn.
“Cám ơn.”
Lục Tiểu Phong nói lời cảm ơn, nhận lấy cái đĩa, lạiphát hiện Liêu Khả Nham vẫn còn đang nhìn nàng, nàng đành phải cầm lấy thìa ănmột miếng. Liêu Khả Nham mới hơi chút vừa lòng xoay người đi sang chỗ khác lựachọn đồ ăn cho mình.
Bỗng nhiên, cánh cửa phía sau lại mở ra, Lục TiểuPhong mồm ngậm cơm quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy người mới tới thì kinh hãi,làm cà ri nàng đang ăn bị nghẹn phun ra.
“Tại sai cô (anh) lại ở chỗ này?”
Hai người chỉ vào đối phương, dường như nói cùng mộtlúc, chẳng qua là Tô Trí Nhược chán ghét nhìn Lục Tiểu Phong vừa phun ra, còn LụcTiểu Phong khó xử buồn bực đứng yên tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]