Lục Tiểu Phong gọi điện thoại cho Hạ Kỳ đã là buổichiều, nàng nằm ở trên giường miêu tả cho Hạ Kỳ nghe đủ loại ác tính của Tô TríNhược, nghe thấy ở đầu dây điện thoại bên kia Hạ đại tiểu thư đang mài răng kenkét.
“Tiểu Phong, nghe lời mình, nhân lúc anh ta còn chưatrở về, đêm toàn bộ đồ đạc của anh ta ném ra ngoài đi. Nha, khinh người quá thểđáng, cậu là chủ cho thuê nhà hay anh ta là chủ cho thuê nhà nha.”
“Nhưng mà.” Lục Tiểu Phong nhìn lướt qua phòng kháchsáng choang sạch sẽ, phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, nhịn không được nói:“Mình nghĩ rằng, anh ta ở lại cũng không tệ, người yêu thích sạch sẽ như vậyvừa khéo có thể dùng được sức lao động miễn phí, cậu không thấy được nhà mìnhhiện tại, cam đoan cậu sẽ kinh ngạc, sạch sẽ làm cho mình cảm động rơi nướcmắt. Cậu cũng biết mình sẽ không quét tước vệ sinh, anh ta ta ngại bẩn nhấtđịnh sẽ tự mình chủ động quét tước, cũng có lợi.”
“Nhưng cậu không thể để mặc cho anh ta đè đầu cưỡi cổ,cậu mới chính là chủ cho thuê nhà.”
Nếu sau này nói cho Hạ đại tiểu thư biết tên thuê nhàtồi tệ kia là vị “mỹ nhân thụ” nọ, không biết Hạ đại tiểu thư có thể kích độngmuốn phát điên không, cô ấy nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế giữ “mỹ nhânthụ” lại, sau đó mỗi ngày tới nhà nàng trình diện báo danh.
Nên để tránh có những phiền toái không cần thiết, LụcTiểu Phong quyết định không nói ra.
Ở bên kia Hạ Kỳ lại bắt đầu lải nhải: “Vậy cậu có…biết rõ người nọ làm cái gì hay không, bao nhiêu tuổi, người ở đâu, tình hìnhgia đình như thế nào…”
Lục Tiểu Phong thấy khó hiểu: “Đợi một chút, cũngkhông phải mình đi xem mắt, biết rõ hoàn cảnh gia đình nhà người ta làm gì.”
Thật sự Hạ Kỳ chỉ tiếc hận muốn tốt: “Làm sao cậu lạikhông có lòng cảnh giác như vậy, một gã đàn ông đến nhà cậu ở phải thăm dò chuyệntình bên trong của đối phương mới được a.”
“Hắn là cảnh sát, cài này mình biết.”
“…Cái gì?” Ở bên kia Hạ Kỳ hét lên một tiếng: “Cảnhsát?… Có thể có vấn đề gì hay không?”
“Có thể có vấn đề gì?” Lục Tiểu Phong thật ra khôngkhẩn trương như thế: “Không có việc gì, mình cả ngày cửa lớn không ra, cổng nhỏkhông bước, có thể xảy ra chuyện gì?”
“Dù sao, mình đề nghị cậu đi tìm người thuê nhà…”
“Tiểu Kỳ, không nói nhiều với cậu nữa, mình có chuôngđiện thoại, bye.” Lục Tiểu Phong cũng không coi ở bên kia Hạ Kỳ còn ồn ào, bắtmáy cuộc điện thoại gọi tới:”Uy, xin chào.”
Thanh âm của nam giới trần thấp nho nhã: “Lục TiểuPhong.”
Tiểu Phong sửng sốt, thăn dò nói: “Khả Nham?”
“Là tôi.”
“Tìm em có việc gì sao?”
“Không có việc gì không thể tìm em sao?”
Lục Tiểu Phong bị sặc, cười ngây ngô hai tiếng: “Khôngphải có ý đó…”
“Hôm trước vì sao không tới?”
“A?” Lục Tiểu Phong mơ màng, hoàn toàn không có rõràng: “Hôm trước, có chuyện gì sao?’
Thanh âm của Khả Nham trong di động vừa bất đắc dĩ vừamuốn cười: “Lục Tiểu Phong… chẳng lẽ em đã hoàn toàn quên cuộc hẹn dùng cơm củachúng ta sao?”
Lục Tiểu Phong ngây ngốc trong chốc lát, rốt cuộc bớitrong đại não tìm ra một tia kí ức.
“Thật xin lỗi, gần đây em gặp chút việc, không cẩnthận nên quên mất, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh. Hôm đó anh chờ có lâukhông?”
Khả Nham không trực tiếp trả lời, chỉ nói là: “”Hiệntại tôi đang ở quán cà phê đối diện công ty, chính là chỗ chúng ta lần đầu tiêngặp mặt, em qua đây đi, tôi đang chờ em.”
Lục Tiểu Phong lấy ra tốc độ như khi bị chó đuổi, saunăm phút mang theo túi xách lao ra khỏi cửa.
Xe đi tới nơi, Lục Tiểu Phong nhìn vào di động, vừađúng 15 phút. Hơi thở dốc một chút, nàng đi tới quán cà phê có bảng hiệu màuvàng ở ven đường.
Quán cà phê này là nơi nàng cũng Liêu Khả Nham lần đầutiên gặp mặt.
Nghĩ đến lần gặp mặt đó, Lục Tiểu Phong chỉ có thể cảmthán, có đôi khi rất nhiều chuyện chính mình không thể nắm trong tay.
Liêu Khả Nham là giám đốc công ty sinh hóa dược, LụcTiểu Phong quen biết Liêu Khả Nham cần phải cảm ơn Hạ Kỳ. Cha của Hạ Kỳ nhấtđịnh bắt con gái của mình đi tới xem mắt Liêu gia Nhị công tử, Hạ Kỳ sống chếtkhông chịu, Liêu Khả Nham tuy rằng anh tuấn, nhưng không phải là hình mẫu củaHạ Kỳ. Cô ấy không thích loại người như Liêu Khả Nham, không biết trên hoa dướinguyệt, tư tưởng lãng mạn không có trong xương cốt, vì thế, đã nghĩ ra một biệnpháp vụng về —— nhờ Lục Tiểu Phong đi thay thế.
Tuy rằng Hạ Kỳ không nói thẳng ra, nhưng theo như LụcTiểu Phong hiểu, nếu công tử Liêu gia nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình gầynhư cái que, một đầu tóc tai rối bù, đeo trên mặt một bộ kính mắt to bự, bamươi tuổi còn giả vờ như đang là học sinh, chỉ cần là một thiếu gia nhà giàubình thường nhìn Lục Tiểu Phong như thế cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Cho nên, Lục Tiểu Phong đi thay Hạ Kỳ, nàng cũng khôngcó ý giả dạng xấu xí, nguyên nước nguyên vị (ýnói bản thân như thế nào thì cứ để thế đó)ở trước mặt Liêu Công tửbày tỏ quan điểm, ăn một bữa cơm xa xỉ lại có không khí xấu hổ, vốn tưởng rằngsau khi ăn xong có thể chạy lấy người, ai ngờ được sau khi ăn xong Liêu KhảNham lễ độ trao đổi số điện thoại với Lục Tiểu Phong, còn đưa Lục Tiểu Phong vềđến nhà, hơn nữa cùng nàng giao hẹn thời gian cuộc hẹn tới.
Vấn đề là Liêu Khả Nham rất nhanh biết được Lực TiểuPhong không phải Hạ Kỳ, trò đùa này của các nàng thực dễ dàng bị nhìn thấu,nhưng lại là, Liêu Khả Nham vẫn tiếp tục duy trì qua lại cùng Lục Tiểu Phong.Tất cả những chuyện này làm cho Lục Tiểu Phong cùng Hạ Kỳ trầm tư suy nghĩ rấtlâu vẫn không hiểu được, cuối cùng kết luận Liêu Khả Nham có thể có kết cấu nãobộ khác hẳn với người bình thường.
Lục Tiểu Phong cảm thấy có lẽ Liêu Khả Nham xuất pháttừ lễ phép, nhưng mà Hạ Kỳ nói cho nàng biết trước kia Liêu Khả Nham đi xem mắtkhông có một cô gái nào tiếp tục được anh ta mời đến lần thứ hai. Lục TiểuPhong lại suy đoán rằng qua Liêu Khả Nham hẹn gặp nàng vài gần cũng sẽ phainhạt liên hệ, nhưng mọi chuyện lại ngoài dự kiến của nàng mặc dù không tính làliên tục, nhưng Liêu Khả Nham cứ cách một tuần lại hẹn Lục Tiểu Phong ra ngoài,có đôi khi là ăn cơm, có đôi khi là đi xem phim, nhắn tin là phương pháp liênlạc thường xuyên nhất của bọn họ.
Hạ Kỳ sau khi vui sướng khi người khác gặp họa nói:“Mình không đi xem mắt anh ta cũng tốt, cậu xem xem, không phải xem phim cũnglà ăn cơm, cũng nhắn vài tin, anh ta lại không có ý gì sao, đã là thế kỷ nàorồi.”
Bất kể nói thế nào, đối với Lục Tiểu Phong nàng cũngkhông sao cả, đơn thuần là kết giao bạn bè, nàng cũng có hỏi qua Liêu Khả Nhamvấn đề này, đối phương đơn giản chỉ nói là anh ta không muốn xem mắt, nếu cómột đối tượng qua lại cố định, mẹ của anh ta tất nhiên sẽ không thúc giục anhta đi xem mắt.
Lúc ấy Lục Tiểu Phong còn ngây ngốc chỉ vào chính mìnhnói: “Tôi, đối tượng qua lại cố định?” Liêu Khả Nham giúp nàng thả lỏng, việcnày làm để cho mẹ của anh ta xem, coi như nàng giúp anh ta một việc. Sau khinói qua cùng Liêu Khả Nham như vậy, Lục Tiểu Phong cũng an tâm. Tuy rằng LiêuKhả Nham không phải là một người nhiều lời, nhưng là một người có thể yên tâmkết giao làm bằng hữu.
Liêu Khả Nham một thân âu phục màu xám bạc ngồi ở lốirẽ lên lầu hai, nơi đó là bàn hai người. Lục Tiểu Phong còn chưa đi tới, anh tađã phát hiện ra nàng, mỉm cười chào hỏi. Thật ra Liêu Khả Nham không hay cười,cho nên khi anh ta cười Lục Tiểu Phong cảm thấy vừa mừng vừa lo.
“Thật ngại quá.” Lục Tiểu Phong vừa tới đã giải thíchvới anh ta: “Gần đây váng đầu, di động cũng bị hỏng, cho nên chuyện hôm trướcmới quên mất.”
Liêu Khả Nham không nói gì, đem tập tài liệu trên bàicất di, gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi Lục Tiểu Phong: “Muốn uống gì?”
“Tùy ý.” Đây là câu cửa miệng của Lục Tiểu Phong.
Liêu Khả Nham liền quay về nói với nhân viên phục vụ:“Một ly màu đá, cho nhiều đường sữa một chút.” Anh ta chỉ thích cà phê đen,nhưng Lục Tiểu Phong không thích uống cà phê đắng, Liêu Khả Nham nhớ kỹ.
Sau khi Lục Tiểu Phong ngồi xuống nhìn thấy tập tàiliệu trên tay Liêu Khả Nham, không khỏi hỏi: “Công ty anh bận rộn nhiều việcsao?”
“Ah, cũng tạm.”
Mang cả tài liệu tới đây, làm sao có thể nói là cũngtạm, Lục Tiểu Phong hiểu được lòng người nói: “Nếu vội thì vẫn nên về công tyđi…”
Liêu Khả Nham hỏi: “Làm sao vậy, hiện tại em khôngmuốn đi cùng tôi ư?”
Rõ ràng ý của nàng không phải như vậy: “Không phải, emsợ chậm trễ công việc của anh.”
“Không sao, chính mình tự biết chừng mực.” Liêu KhảNham mở thực đơn ra, hỏi: “Hẳn em còn chưa ăn cơm đi, muốn ăn chút gì đókhông?” Lục Tiểu Phong là động vật sống về đêm, thường xuyên xem nhẹ bữa trưa,Liêu Khả Nham cũng nhớ kĩ.
Lục Tiểu Phong lắc đầu, cười nói: “Không cần, trướckhi đi em đã ăn qua bát mì.”
“Lại ăn cái đồ không có dinh dưỡng đó?” Liêu Khả Nhamlơ đãng nhíu mày, tự quyết định gọi cho Lục Tiểu Phong bò bít tết cùng ganngỗng.
Hai người cầm dao nĩa lên liền rất ít nói chuyện, giagiáo nhà Liêu Khả Nham rất tốt, anh ta vốn cũng không phải là loại người dongdài, mà Lục Tiểu Phong cũng không phải là loại ba hoa.
Yên lặng một hồi, Liêu Khả Nham mở miệng một lần nữa:“Nghe Hạ Kỳ nói em cho thuê một gian phòng trong nhà? Cần tiền sinh hoạt sao?”
“Tiểu Phong.” Liêu Khả Nham dừng động tác lại, ngẩngđầu nhìn nàng, màu đen của đôi mắt ở sau thấu kính càng thêm thâm thúy: “Nếu emcó khó khăn gì có thể nói với tôi.”
“Nhưng em cũng không có khó khăn gì.” Lục Tiểu Phongcũng rất thành thực từ chối anh ta, hơn nữa bọn họ còn chưa có quen thuộc đếnmức ấy.
Liêu Khả Nham cầm lấy tác cà phê nhấp một hớp nhỏ,không gò ép nữa: “Tuy rằng có thể em cảm thấy chúng ta cũng không phải rất thânquen, nhưng nếu em cần nơi giúp đỡ, không cần khách khí với tôi.”
Bị nói trúng tâm sự rồi, Lục Tiểu Phong chỉ có thể tùyý gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Liêu Khả Nham không vội vã về côngty, ngược lại đưa ra đề nghị đi xem phim. Cũng chỉ có Lục Tiểu Phong không thayđổi hết sức duy trì phối hợp hẹn hò hình thức đối với anh ta, nếu đổi lại là HạKỳ đã sớm vung tay mặc kệ.
Đợi đến khi bọn họ từ rạp chiếu phim đi ra sắc trời đãhoàn toàn đen lại, Liêu Khả Nham lái xe đưa Lục Tiểu Phong về nhà, trong xephát ra khúc nhạc piano cổ điển. Trong lòng Lục Tiểu Phong cảm thấy thật cólỗi, bởi vì cuộc sống không có quy luật của nàng làm hại Liêu Khả Nham thườngxuyên ăn cơm tối muộn cùng nàng.
Lexus vững vàng dừng lại, Lục Tiểu Phong tháo dây antoàn quay đầu lại tạm biệt Liêu Khả Nham: “Hôm nay cảm ơn anh đã mời em ăncơm.”
Liêu Khả Nham khẽ cười, dưới bóng đêm hiện rõ vẻ dịudàng không giống ban ngày: “Không cần sau mỗi bữa ăn xong đều nói cảm ơn vớitôi.”
“Vậy em lên đi, liên lạc lại sau.”
“Chờ một chút.” Bỗng nhiên Liêu Khả Nham bắt lấy cổtay Lục Tiểu Phong: “Sắp tới có bận chuyện gì không?”
Lục Tiểu Phong hơi giật mình, nhưng không giãy, tựcười giễu nói: “Anh cũng không phải không biết công việc của em như thếnào, mỗi ngày đều ở trong nhà, có thể bận đi đâu.”
Liêu Khả Nham từ từ buông nàng ra, nói: “Ngày 23 tớicó trống không?”
Thứ sáu tuần sau sao, Lục Tiểu Phong có chút cân nhắcnói: “Được, có chuyện gì không?”
“Đến lúc đó báo cho em, lên đi.” Liêu Khả Nham khôngmuốn nói, một chữ cũng không nhiều lời.
Lục Tiểu Phong nhìn theo xe Liêu Khả Nham đi xa, cúiđầu nhìn cổ tay của mình, nghiêng đầu dừng lại, xoay người tiến lên lầu.
Vừa mới đi tới cửa lớn, một cái quỷ ảnh tử (bóngquỷ) bỗng nhiên xông đến trước mặt, nhìn thấy nàng liềnnhư hổ rình mồi, hồn phách Lục Tiểu Phong bị dọa đến thất điên bát đảo, tráitim thiếu chút nữa dừng đập.
“Anh muốn hù chết người sao.” Lục Tiểu Phong ra sức vỗngực, còn Tô Trí Nhược cau mày nhìn cô ta.
“Không vào đi, đứng bên ngoài làm gì?” Lục Tiểu Phongbị anh ta nhìn làm cho trong lòng sợ hãi, cúi đầu bắt đầu tìm chìa khóa.
Giờ phút này Tô Trí Nhược vạn phần muốn đem đầu cáicô này mở ra xem bên trong rốt cuộc cấu tạo ra làm sao.
“Cô không đem chìa khóa nhà đưa cho tôi, tôi đi vàonhư thế nào?”
Lục Tiểu Phong di chuyển một chút, ở góc độ Tô TríNhược không nhìn thấy nhếch môi chán nản trong chốc lát, sau đó ra vẻ như khôngcó việc gì ngẩng đầu hỏi lại anh ta: “Là anh không nói với tôi anh cần.”
“Tôi…” Tô Trí Nhược thốt lên: “Cô là chủ cho thuê nhà,đương nhiên phải chủ động đưa chìa khóa cho tôi.”
Lục Tiểu Phong chẳng muốn tranh luận cùng anh ta: “Bâygiờ nói những lời vô nghĩa này làm gì, mở cửa, đi theo tôi.”
“Còn nữa.” Lòng dạ hẹp hòi như Tô Trí Nhược làm sao cóthể dễ dàng buông tha cho Lục Tiểu Phong: “Không phải buổi sáng tôi đã nói buổitối muốn nói chuyện với cô rồi sao, chẳng lẽ cô một chút khái niệm giữ lời hứacũng không có sao?
Hắn ở dưới lầu bị muỗi đốt, cô gái này lại chế giễu,không nói không đưa cho hắn cái chìa khóa, điện thoại gọi cũng không được, chạyđi hẹn hò với người đến bây giờ về lại một lần nữa cho hắn ăn thịt thỏ. Tô đạigia hắn từ nhỏ đến lớn còn không có người nào, đàn bà con gái càng không nói,cả gan một lần lại một lần cho hắn ăn thịt thỏ.
“Điện thoại di động của cô có được bình thường haykhông, cứ tời thời điểm quan trọng lại không có tác dụng.”
Từ trong thang máy về tới trong nhà, Tô Trí Nhượctrách mắng chưa từng dừng lại, Lục Tiểu phong rất muốn lấy hai cục bông bịt lỗtai của mình lại, hoặc là lấy băng dính che miệng người ở đằng sau này lại.
“Uy, không phải làm bộ không nghe thấy lời tôi nóichứ.”
“Tôi đâu có, không phải anh muốn thương lượng gì sao,nói đi.”
Lục Tiểu Phong nói xong thật sự muốn hướng về phía ghếSô pha ngồi xuống, không ngờ mông còn chưa chạm tới đã bị Tô Trí Nhược chặn kéolại.
Lục Tiểu Phong lảo đảo hai bước, kính mắt nghiêng quamột bên, nàng nâng kính mắt lên, trừng mắt nhìn Tô Trí Nhược không thể tin nổi:“Anh làm cái gì?”
Hai tay Tô Trí Nhược vòng tay ngực, vẻ mặt lạnh lùng:“Đây là điều thứ nhất, sau khi về nhà không thay quần áo sạch sẽ không cho phépngồi trên ghế sô pha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]