Chương trước
Chương sau
Đám anh em nói cho hắn biết, phụ nữ sống theo lối cổxưa là đẹp nhất, Lục Tiểu Phong đúng là một người đàn bà có lối sống cổ hủ.

Tô Trí Nhược không tin, bạch cốt tinh trong nhà hắnkia chỉ là một mụ đàn bà ngu xuẩn thích viết tiểu thuyết ngôn tình.

Lương Thiển Thâm nói cho hắn biết, phụ nữ bamươi tuổi còn chưa lấy chồng nhất định là người đã từng gặp phải tổn thương,Lục Tiểu Phong chắc là cô gái có một viết thương không lành.

Tô Trí Nhược cười to, trong nhà hắn kia chỉ là một mụđàn bà lớn tuổi lôi thôi làm sao có thể lại bị tổn thương.

Có lẽ, cuộc sống bắt chúng ta trải qua đau đớn, nhưngmà người khác nhìn vào, chúng ta vĩnh viễn khỏe mạnh không có việc gì, nhưng ởnhững nơi người khác nhìn không tới, đau đớn hối hận tất cả được kiên cường baophủ lại.

Lục Tiểu Phong ba mươi tuổi nghĩ rằng, có lẽ mình sẽcô đơn cả đời, cứ như vậy mang theo tổn thương đi cùng… Tận đến một ngày,Thượng đế phái tên yêu nghiệt kia đến bên cô, nói cho cô biết đây là cơ hội yêuthứ hai cần cố gắng nỗ lực.

___________________________

“Nói như vậy cậu lại muốn chuyển nhà?”

“Uhm.”

“Tôi nhổ vào, xú tiểu tử nhà cậu có lầm hay không, cậumới dọn sạch…”

“Vâng vâng, tôi biết rồi, tôi mới chuyển nhà mộttháng, lão ca anh có thể không phiền phức hay không, anh có biết hay không nhìnqua anh rất giống bà bác tuổi mãn kinh của nhà tôi?”

“Cái… Cái gì? Cậu có phải điên rồi hay không, dám mắngtôi!”

“Không dám không dám, xe của tôi đến rồi, ca, hẹn gặplại.”

“Ê! tên tiểu tử này, mua xe cũng không nói với tôi.Xem lần sau tôi đánh cho cậu đi trồng răng giả lại từ đầu, xú tiểu tử.”

Sau khi Tô Trí Nhược thoát khỏi Thạch Đầu lão ca rốtcuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, gần đây vị lão ca này nhất định là sản sinh qua quánhiều hooc-môn sinh dục nữ quá nhiều, sao có thể đáng ghét như vậy, hắn tachẳng qua là muốn dọn sạch cái nhà để có thể dâng lễ cúng bái. Nói đến chuyểnnhà, hắn cũng không muốn, ai bảo vừa qua hắn mới cưới “vợ” mới —— mua xe mới,kinh tế ngay lập tức căng thẳng, vất vả gom góp tiền cưới “Vợ” bằng bất cứ giánào, cho nên, không chỉ nói tiếp tục thuê căn nhà lớn như vậy, tiền cơm thángsau cũng phải gắng gượng.

Tuần trước, tìm tới môi giới bất động sản, hôm trướchọ đã trả lời lại nói tìm được nhà theo đúng yêu cầu của hắn, hắn nhìn tàiliệu, khu vực thích hợp —— gần với cục cảnh sát, giá thích hợp —— không đến mộtnửa căn trước kia, chính là…

Tô Trí Nhược vung vẩy bản tài liệu, hỏi: “Anh nói,không phải là chỉ một người ở?”

“Vâng, chủ cho thuê nhà nói bởi vì nhà khá lớn cho nênmuốn cho thuê một gian phòng, hơn nữa nếu đồng ý có thể lập tức dọn vào ở, cũngkhông cần phải mua thêm đồ dùng gì trong nhà, đều rất đầy đủ.” Người môi giớirất tích cực giới thiệu. “Khu vực này rất khó tìm được nhà đầy đủ như vậy.”

Kỳ thật cũng không phải là khu vực tốt gì, chẳng quavừa vặn là đoạn đường hắn yêu cầu. Nghe anh ta nói, Tô Trí Nhược cau mày suynghĩ một lúc, nói: “Được rồi, sắp xếp cho tôi một thời điểm, tôi đi xem.”

Anh chàng môi giới xoa tay nói: “Thật xin lỗi, tôi đưacho anh số điện thoại của cô ấy, chính anh liên hệ với cô ấy nha.”

Tô Trí Nhược vỗ bàn, trên mặt chén trà chấn động mạnh,nước trà lập tức nhảy bắn ra hai ba giọt, anh chàng đối diện cũng cùng run lên,vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt đang vắt chân, cầm điếu thuốc này.(hút thuốc hả ca => next khỏi dsách ứng viên của em>:P)

Chờ một lát, Tô Trí Nhược cuối cùng không nhịn được:“Điện thoại đâu, lấy ra.”

Vì thế, hiện tại, Tô Trí Nhược đứng ở trước một tòanhà, lấy điện thoại di động ra bấm cái số đã lưu, mà đợi đến nửa ngày, trongđiện thoại chỉ truyền ra một cái thanh âm làm người ta căm tức: “Thuê bao quýkhách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

“Cái gì, ngày hôm qua mới nói xong, hôm nay đã quênrồi, thật sự là…”

Lại gọi thêm hai cuộc nữa, vẫn thu được kết quả giốngnhau, Tô Trí Nhược bực không có chỗ xả ra, thật vất vả nhân lúc nghỉ trưa trốntới xem phòng ở mà dám cho hắn ăn thịt thỏ. Người này nhất định là chán sống,để cho hắn bắt được xem hắn không đánh gãy xương sườn hỏi cô ta còn dámcho hắn đi tàu bay giấy hay không.

Một chuyến đi tay không, Tô Trí Nhược đành phải lái xetrở về, xe mới mới vừa lấy giấy phép, vốn là muốn đi để khoe khoang một chuyến,nhưng mà chính hắn còn chưa dùng được hai ngày đã bị tên khốn kiếp Diệp Toànmượn đi tán gái, chờ sau này có thời gian nhất định phải bảo cậu ta chi chomình hai tháng tiền thuê nhà mới được.

“Ah, Tiểu Cường, anh trở lại nhanh như vậy.”

Mới vừa về tới cục chợt nghe được lời nói làm cho lònghắn buồn bực.

Một giọng Tô Trí Nhược kêu rống lại: “Tiểu Cường cáigì, cô có văn hóa hay không , là Cường ca, Cường ca!”

“Ê, anh ở đây làm xã hội đen, còn hơn Cường ca. Tôixin anh không nên thô lỗ như vậy có được không.”

“Văn Nam, cô làm mất thời giancủa tôi có phải muốn gõ đầu hay không?”

Tô Trí Nhược sờ sờ cái ót bực mình nhìn lên cô gái đeokính đứng trước mặt.

Trác Văn Nam nhếch môi cười cười: “Được được, lần sauđánh vào mặt của anh.”

“Cô…”

“Tốt lắm, nếu đã trở lại thì tới đây hỗ trợ đi.”

Tô Trí Nhược vội vàng phanh lại, xoay người lại đốidiện với đội phó: “Có vụ án gì quan trọng?”

Hà Phong Liên khinh thường cùng thờ ơ nhìn cậu ta, chỉchỉ một cái bàn bên cạnh: “Làm ghi chép, tên tuổi đã được đăng kí rồi.”

Lại là chuyện vụn vặt.

“Phạm tội gì?”

“Không phải phạm tội, là tố giác, bị cướp.”

“Giữa ban ngày ban mặt, an ninh tốt như vậy, còn bịcướp…”

Tô Trí Nhược vừa nói thầm, vừa kéo cái ghế dựa qua đặtmông ngồi xuống, nhấc chân lên bắt chéo, dùng miệng cắn cái nắp bút viết, cũngkhông ngẩng đầu lên hỏi: “Quá trình cụ thể nói rõ một chút.”

Đợi nửa ngày phía đối diện không một tiếng động.

Tô Trí Nhược cầm cán bút gõ cái bàn, ngẩng đầu nhìnđối mặt với cô gái nói: “Này, tôi nói, cô đem tình huống nói rõ, chúng tôi mớiphá án tốt được a, phối hợp công tác, hiểu không?”

“Ngài có thể hiểu được toàn bộ tâm trạng của một ngườivừa bị cướp túi xách sao, ngài cảnh sát, xin ngài tỏ ra có thái độ trách nhiệmmột chút.” Cô gái đối diện nhíu lại khuôn mặt bánh bao, hai tay vòng qua ngực,vẻ mặt rất ngu lại còn muốn bày ra bộ dạng hùng hổ (hay,câu này hay, nguyên văn QT đó nha),khí thế kia… Nếu nhưcô ta không phải giống như một con cóc đeo cặp kính cận thị này còn có chút khíthế như vậy.

Hắn làm sao mà không có trách nhiệm, Tô Trí Nhược mớivừa bị người cho leo cây, lại bị phái tới quản loại chuyện vớ vẩn này, vốn đãlửa giận đầy bụng, nào ngờ cô gái này lại không biết đều dám tranh cãi cùng Tôđại gia hắn.

“Tôi nói. . .”

Đột nhiên hắn nhớ tới lời nói hai ngày trước củaNghiêm Đội.

“Đồng chí Tô Trí Nhược, nếu tháng này cậu tiếp tụcnhận được một lời trách cứ, tháng sau cậu liền quay về học viện cảnh sát họclại một lần nữa.”

Được, hắn là một người đàn ông, hảo hán không tínhthiệt trước mắt.

Hít hai hơi quyết tâm ép cơn tức xuống, Tô Trí Nhượccố bày ra một vẻ cười cười đối với cóc nữ nói: “Tiểu thư, mong cô phối hợp côngtác với chúng tôi, chúng tôi không phải cũng chỉ muốn giúp cô sớm phá được án,cho nên, làm phiền cô miêu tả lại tình huống cho tôi. Ví dụ như, cô có thấy mặtkẻ phạm tội hay không…”

“Tôi không có nhìn thấy mặt kẻ phạm tội.”

“Nói một chút về thời gian cũng địa điểm vụ án xảyra.”

“Sáng hôm nay, khoảng tầm 10 giờ, ở trạm xe lửa phíađông.”

“Còn gì nữa không?”

“Không có.”

Tô Trí Nhược dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn cô gáikia, thật sự nhìn qua là muốn cố tình gây sự, chưa gặp qua ai dùng phương phápnày cố tình gây sự, nếu muốn báo án nên cố gắng đem tình huống nói rõ ràng chocảnh sát nghe chứ.

“Tiểu thư, cô nói như vậy chúng tôi rất khó phá án.”Tuy rằng hắn rất muốn duy trì vẻ mặt tốt đẹp, nhưng đối phương hình như khôngcảm kích.

Cóc nữ đối diện đã muốn đứng dậy: “Tôi hôm nay chẳngqua là đến thay bạn tố giác, cô ấy hiện tại đang ở bệnh viện, hai ngày nữa tôisẽ đưa cô ấy đến đây một chuyến.”

“Cái gì?”

Hắn còn chưa kịp phản ứng, cô gái kia đã kia đã phủimông rời đi.

Tô Trí Nhược vung tay đem bút kí tên ném ở trên bàn,một tay chống nạnh chỉ vào cửa lớn nửa ngày không nói nên lời: “Tôi nói, tạisao lại có thể có người như thế? Là cô ta tự báo cảnh sát, không phải tôi bảocô ta báo cảnh sát, a, thật sự là tức chết tôi.”

“Có cần phải tức giận như vậy không, bạn của người tavừa mới bị cướp cũng không làm cho anh tức giận đến như vậy chứ.” Văn Nam nângkính mắt đi tới, nhân tiện đưa cho Tô Trí Nhược một ly trà hoa cúc: “Ngoan,uống hết nó, mau hạ hỏa.”

Mãi cho đến khi tan tầm về nhà, tâm tình Tô TríNhược cũng chưa cảm thấy dễ chịu.

“Tiểu tử, buổi trưa bỏ mặc tôi, như thế nào, muốntrốn? Đi, đi uống rượu cũng tôi.” Hứa Thạch ôm lấy cổ Tô Trí Nhược không chohắn chuồn mất.

“Khụ khụ, lão ca, tôi không trốn, trước tiên anh buôngtay ra, tôi gọi điện thoại, gọi điện thoại xong sẽ đi cùng anh.”

Trong ánh mắt hoài nghi của Hứa Thạch, Tô Trí Nhượclại gọi điện thoại cho cái chủ cho thuê nhà kia, có thể lâu như vậy vẫn khôngcó người nghe điện thoại.

“Thật sự là, không có một chuyện nào hài lòng.” Hắncầm điện thoại nhét lại trong túi quần, xoay người vẫy vầy tay, một chiếc TAXItừ từ dừng lại.

Hứa Thạch khinh khỉnh nói: “Uy, không phải cậu mới muamột cái xe mới sao, lại đi xe TAXI như vậy sao?”

“Bớt nói nhảm đi, hơn cũng không hơn, không hơn chínhmình đi.” (chả hiểu)

“Tiểu tử nhà cậu, thật sự là càng ngày càng kỳ cục,điều đến phòng hình sự rồi sẽ không để ông anh này vào trong mắt có phải haykhông?”

“Tôi nào dám. Anh chính là nòng cốt tinh anh của độiphòng chống ma túy, là thần tượng của tôi.”

“Tôi nhổ vào, hiện tại đang nói sạo cũng không chớpmắt. Người nào mà không biết trong lòng cậu, tôi có phải là thần tượng của cậuđâu, thần tượng của cậu là ai cả ngành cảnh sát, ngay cả gã đứng quản ở ngã tưđường cũng biết…”

Tô Trí Nhược không kiên nhẫn một tay bắt lấy Hứa Thạchnhét vào trong xe, trong lòng còn buồn bực nghĩ xem ngày mai có cần phải trựctiếp vọt tới chỗ môi giới tìm phòng một lần nữa hay không.

Lục Tiểu Phong từ bệnh viện trở về nhà đã là rạngsáng.

Thời gian này đối với nàng mà nói cũng không phải làđã quá khuya, có thể nói là thời gian làm việc hoàng kim của nàng. Nhưng ngàyhôm nay không giống, nàng không chỉ hy sinh thời gian ngủ ban ngày, ngay cảthời gian làm việc buổi tối cũng không có.

Lục Tiểu Phong tắm rửa qua loa, trốn vào sô pha, lấyđiện thoại di động ra nhìn, mới phát hiện đã hết pin. Thay một cục pin mới, đợimột lát, thấy có ba tin nhắn mới đến.

Một cái là biên tập, nói gì cũng chỉ là, muốn kêu nàngsửa nội dung vở kịch. Nữ diễn viên bị bệnh máu trắng chết chẳng lẽ không tốthơn chết vì tai nạn xe hơi sao?

Lục Tiểu Phong mở tin thứ hai ra, là của Khả Nham gửi,kêu nàng ngày mốt cùng ăn cơm.

Tin cuối cùng là của mẹ, hỏi nàng tiền sinh hoạt cóvấn đề gì không.

“Nếu như có thể đem nhà thuê, liền không thành vấn đề.. . A! Xong đời. . .”

Lục Tiểu Phong bỗng nhiên từ trên ghế sô pha nhảy dựnglên, hôm nay có người hẹn nàng tới để xem phòng, nàng lại hoàn toàn quên mấtchuyện này. Một giây sau nàng ngã về ghế sô pha, liều mạng xoa xoa mớ tóc nhưrơm rạ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cũng không biết đối phương có tức giậnkhông, xem ra ngày mai phải giải thích tốt một chút.

Uống qua cà phê, mở máy tính lên, một lần nữa vùi đầuvào trong công việc, Lục Tiểu Phong nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ, hay là quyếtđịnh cho nữ diễn viên buồn bã bị tai nạn xe cộ chết đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.