Trần Hải Thiên đưa cốc ca cao caramel cho Trang Tuyết, lấy thêm một miếng bánh mousse xoài tươi ngon từ tủ bánh. Anh uống một cốc hồng trà lạnh, nghe Trang Tuyết kể câu chuyện ngắn gọn về cuộc sống lưu học sinh điển hình: tới bên nhau vì cô đơn khi lần đầu đến một quốc gia xa lạ, lúc quen với môi trường hoặc tốt nghiệp thì chia tay.
Điểm khác biệt trong câu chuyện của Trang Tuyết là, khi Trang Tuyết quyết định quay lại Đài Loan, đối phương đã lấy bằng và tìm được một công việc rất tốt ở Mỹ, cuối cùng lại khăng khăng từ bỏ tất cả ở Mỹ về Đài Loan với Trang Tuyết.
“Em có đồng ý với chuyện anh ta nhất quyết cùng em về Đài Loan không?” Trần Hải Thiên chỉ quan tâm thái độ của Trang Tuyết.
“Tất nhiên là không. Em đã nói với anh ta, đúng là chúng ta có ‘tình yêu’, nhưng nhiều hơn cả vẫn là ‘cô đơn’ và ‘thích’ mà thôi. Anh ta là người quá đỗi lãng mạn, là kiểu người mang canh gà đến ký túc xá cho em giữa trời tuyết dữ dội, là người sẽ nhớ tất cả các ngày lễ, sẽ tự mình làm quà tặng. Anh ta có thể chịu được cảnh em đóng cửa học bài không gặp ai, cũng chịu được tính tình tự kỷ của em, hoàn toàn lấy cuộc sống thời gian của em làm trung tâm. Chỉ là, thứ tình cảm ấy chỉ khiến em cảm thấy áp lực hơn. Về sau, em quyết định bảo lưu, tạm nghỉ học về Đài Loan, lúc ấy em đã quen anh ấy hơn hai năm rồi…” Trang Tuyết thẳng thắn kể về tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tim-thay-nguoi/1774890/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.