Đèn sáng rồi lại tắt, chớp mắt đã thoắt sang năm.
Bên ngoài truyền tới tiếng trẻ con đuổi bắt nô đùa ầm ĩ, phá vỡ không khí thanh nhàn lúc 3 rưỡi chiều. Trần Hải Thiên cho nhạc to lên, ngồi trong quầy bar, cau mày ăn salad khoai tây dưa chuột.
Cuối tháng 3, mùa đông dạo bước tới chặng cuối, mùa xuân kề cà chưa chịu tới. Trời vẫn còn se se lạnh, không khí vừa loãng vừa thiếu sức sống, y chang sinh tố đào mà lại không có cùi đào. Song gió vẫn dịu dàng thoảng đưa trong không trung và bầu trời vẫn xanh ngắt không một gợn mây. Quán cà phê như có mái nhà bắt sáng, chìm trong ánh dương lạnh lẽo.
Trước đây, Trần Hải Thiên sẽ đoán trong mắt Trang Tuyết, màu xanh lam rất nhạt ấy sẽ hiện lên như thế nào. Anh nhờ bé dễ thương chỉnh màu, cơ mà cũng chỉ dựa vào suy đoán để chỉnh mà thôi. Khi ấy bé dễ thương đã lấy ảnh phong cảnh nhạt màu có bãi cát, bầu trời cho vào phần mềm Photoshop, loại trừ dải màu xanh lá, thế là biển và bầu trời trở nên giống với xanh ngọc lam.[1]
Rất đẹp, có nét đặc sắc riêng, nhưng anh không dám chắc đó có phải là phong cảnh trong mắt Trang Tuyết không. Mù màu chắc không phải là chuyện đơn giản chỉ bỏ sắc xanh lá như thế.
Sau đó anh quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa. Anh là Trần Hải Thiên, anh sẽ trở thành sắc màu biển trời của Trang Tuyết. Trang Tuyết nhìn anh là đủ, không cần quan tâm đại dương hay trời xanh kia màu gì nữa.
Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tim-thay-nguoi/1774888/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.