Tống Lương Mĩ Lị đi rồi, Trần Hải Thiên kéo cửa cuốn tiệm cà phê xuống, ra phía sau giúp ông chú rang hạt. Rang xong năm chảo hạt, anh nóng tới mức như sắp bị cảm nắng tới nơi. Nãy giờ anh bê hạt cà phê tươi đến độ cổ vai gáy cứng ngắc tê rần, song anh không hề nghỉ tay, bởi khả năng khống chế bản thân đã vuột khỏi tầm tay anh, bởi công việc này đã chiếm trọn toàn bộ tâm trí anh mất rồi.
Tan làm xong, anh bã bời kiệt quệ lết về nhà, đắp khăn nóng lên bả vai, chạy ra đầu ngõ mua mì bò, ngồi trước máy tính vừa ăn vừa lên mạng. Anh vẫn luôn cố gắng giữ thói quen khi ăn sẽ ngồi ở bàn ăn hoặc trên ghế sô pha phòng khách, nhưng hôm nay mệt quá, anh cần thư của Nothing giúp vai gáy tê cứng như không thể quay được nữa thả lỏng thư giãn.
[Hôm qua tôi đọc YuYu Hakusho[1]. Khi em gái Hiei – Yuki Onna khóc, nước mắt sẽ biến thành giọt lệ thạch anh quý giá, như người cá trong thần thoại Trung Quốc vậy, khác mỗi là nước mắt người cá sẽ biến thành trân châu. Xong sau đó tôi tìm được người cá kitty đầu mèo đuôi cá[2], nhưng đánh kiểu gì nó cũng không chịu nhè nước mắt trân châu ra cho tôi.
Tuy nhiên tôi thấy, không phải giọt nước mắt nào cũng sẽ biến được thành trân châu. Những giọt nước mắt biến thành trân châu ắt hẳn đều chứa đựng tình cảm bên trong, tình cảm giống như chất kết dính trong thịt đông lạnh, nó sẽ đóng băng nước lại. Thế nên khi mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tim-thay-nguoi/1774863/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.