Cả bốn cái đầu khác màu chúm chụm chen vào trong khung ảnh, xếp hình theo kiểu rất chi là ba chấm, chụp lại một tấm ảnh kỷ niệm trước tòa án.
“Cưng ơi ba tháng sau đừng quên tới đây ly hôn nha.” Lương Mĩ Lị ấn huyệt thái dương, híp mắt dặn Ngũ A Ca.
“Rồi biết rồi, Tiểu Vạn, đặt xong vé anh sẽ báo chú, anh đã chuẩn bị hết đồ cho Miêu Miêu trong mấy ngày tới rồi.” Ngũ A Ca nói xong, kéo A Minh chuồn lẹ.
“Tôi cũng phắn đây, phải mua đồ ăn sáng cho bạn gái nữa,” Lương Mĩ Lị quơ tay với Trần Hải Thiên: “Công việc sao rồi?”
“Thứ Tư tuần sau đi làm.”
“Bách Nhật Duy Tân Tiểu Vạn Vạn ới, tôi sẽ ủng hộ cưng về tinh thần nha…” Còn chưa nói hết, nhoắng cái Lương Mĩ Lị đã đi mất hút, bỏ lại một mình Trần Hải Thiên đứng dưới ánh mặt trời chói lòa trước tòa án.
“Không lấy thân ra cổ vũ là may rồi.” Trần Hải Thiên nói với theo bóng hình Mĩ Lị giờ đã xa tít tắp, “Bách Nhật Duy Tân… về sau biến pháp thất bại, triều Thanh diệt vong.” Anh tự đặt cho mình biệt danh này, lúc đặt thì thấy hay hớm, giờ lại nghe có mùi xui xẻo, tự buồn thay cho cái khả năng đặt tên sứt sẹo của mình.
Hầu hết mọi người đều coi 30 tuổi là một cột mốc trong cuộc đời, nhưng với Trần Hải Thiên thì là 27 tuổi.
Nay là ngày anh 27 tuổi được ba tuần, lần đầu tiên đi làm người chứng hôn.
Đối với anh đặc sản thường thấy của thời đại này chính là con một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tim-thay-nguoi/158719/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.