Edit + Beta: A Cẩn
Hôm đó, nói chuyện đến cuối cùng, hai người đành cụt hứng ra về. Lúc tôi đi qua dọn ly café thì thấy anh Nguyên tựa lưng vào sofa, hình như đang ngẩn người. Ly sữa nóng đặt trước mặt — Đương nhiên bây giờ đã lạnh — thoạt nhìn chưa từng bị uống một miếng.
Thứ này là do Cận Sở làm riêng cho anh ấy. Anh Nguyên mở quán café, nhưng chính anh ấy lại chưa từng uống café bao giờ, luôn pha chút sữa bò, trà sữa, chocolate nóng vân vân để uống.
Anh ấy nói đó là vì anh ấy không thích vị đắng. Bất kể có bỏ bao nhiêu đường vào café đi nữa thì anh ấy vẫn thấy đắng.
Nếu đã vậy thì tại sao lại không mở quán trà sữa? Tôi hỏi anh ấy.
Bởi vì lúc đó anh có biết café lại đắng đến vậy đâu. Anh ấy trả lời một cách đương nhiên.
Tôi tay chân nhẹ nhàng bưng đĩa lên, thuận tiện lau bàn luôn. Anh Nguyên mở đôi mắt dài mảnh nhìn tôi, chậm rãi nói:
– Dọn ly của anh luôn đi.
Tôi nói:
– Ngọt lắm đấy. Cận Sở cố ý bỏ đường gấp đôi cho anh đấy.
Anh Nguyên im lặng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chỉ chịu được mấy chục giây rồi đầu hàng:
– Không uống thì thôi vậy.
Tôi duỗi tay lấy ly. Bỗng anh ấy bật cười, bưng ly sữa bò lên uống một ngụm, nói:
– Đúng là ngọt ghê.
Ngừng chốc lát, anh ấy còn nói:
– Bây giờ cậu với Tiểu Cận là một đôi rồi nhỉ.
Anh ấy nói câu trần thuật, giọng chắc như đinh đóng cột.
Nhất thời, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tien-ca-be-nho/30434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.