Đạo Văn dùng thân mình chắn trước cửa, lôi kéo cổ tay áo của Silla, má phải lạnh lùng tái nhợt, cứng ngắt hệt như một bức tượng thạch cao.
“Đừng đi.”
Kể từ vụ hiểu lầm do son môi gây ra ngày hôm đó, Đạo Văn không thể giải thích được việc “ra cửa” của Silla, cho nên mỗi buổi sáng hắn đều dùng một số thủ đoạn ấu trĩ để ngăn không cho Silla rời đi.
Hiển nhiên Silla cũng không rõ nguyên do, may mà cậu cực kỳ kiên nhẫn, mặc dù mờ mịt nhưng vẫn rất ôn nhu mà dỗ dành Đạo Văn buông ra để cậu đi làm việc, cậu hiểu được đây là một loại tâm lý ỷ lại, tựa như mấy đứa trẻ sẽ luôn dính lấy cha mẹ của mình.
“Đạo Văn ngoan, anh phải đi làm việc kiếm tiền, mua đồ ngon cho Đạo Văn, mua…….” Cậu dùng lòng bàn tay vuốt ve mái tóc vàng dày mượt của Đạo Văn, giống như an ủi một con cự khuyển với bộ lông vàng mềm mại.
Đạo Văn trầm mặc nhìn cậu, đột nhiên tiến lên vài bước. Cơ bắp săn chắc cuồn cuộn khiến ảo vải thô phồng lên khiến cho Silla loạng choạng lùi về phía sau, bị ngăn lại ở góc tường.
“…….Mua bánh mì bơ,” Hàm Silla căng cứng, vụ cưỡng hôn ngày đó khiến cho cậu đối với Đạo Văn bỗng nhiên tới gần sinh ra bóng ma tâm lý, nhưng cậu vẫn tận lực tỏ vẻ không có gì, bị ép vào góc tường, còn khoa tay múa chân, “còn phủ kem nữa.”
Đạo Văn duỗi tay ra, xòe mười ngón tay thon dài của một nghệ nhân gốm cùng cánh tay, chậm rãi mà vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tho/1020732/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.