Chương trước
Chương sau
18.

Hứa Ngôn Tịnh thiếu chút nữa thì đầu hàng, nhưng cũng chỉ là thiếu chút nữa.

Cuối cùng cô ta cũng không nói ra sự thật, nhưng sau khi rời đồn cảnh sát, đêm hôm đó cô ta bèn lẻn đi ra sau núi.

Tôi đoán là vì cô ta cũng nhớ đến cái bật lửa mà Lộ Vũ Hạo đã dùng để đánh tôi.

Cô ta sợ hãi trước những lời nói của cảnh sát, và cô ấy muốn dùng chiếc bật lửa đó để kết tội Lộ Vũ Hạo.

Mà sự thật chứng minh, tôi cũng đoán đúng rồi.

Hứa Ngôn Tịnh tuyệt vọng tìm kiếm trên mặt đất bằng đèn pin, đầu và người cô đẫm mồ hôi.

Toàn thân cô ta run rẩy, phủi sạch cỏ dại và vết máu, trong miệng không ngừng nhắc mãi:

“Nó ở đâu, nó ở đâu, tại sao lại không tìm thấy?

"Tại sao lại không tìm thấy vậy?"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy sợ hãi và vội vàng của cô ta dưới ánh đèn, cuối cùng trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút vui mừng.

Thật đáng tiếc.

Tối nay cô ta chắc chắn phải mang tiếc nuối trở về rồi.

Hoặc có thể là…..

Tôi nhìn Lộ Vũ Hạo đột nhiên xuất hiện sau lưng Hứa Ngôn Tịnh, và khẽ mỉm cười trong bóng tối.

Hoặc có thể là cô ta sẽ không về được nữa.



19.

"Hứa Ngôn Tịnh, em đang tìm cái gì vậy?"

Giọng nói của Lộ Vũ Hạo vang lên sau lưng cô ta, và Hứa Ngôn Tịnh kinh hoàng hét lên.

Sau khi nhìn rõ người đến, mặt cô ta lập tức biến sắc.

Cô ta run rẩy lùi lại, nói rằng cô không tìm gì cả, cô chỉ muốn xem một chút.

Nhưng Lộ Vũ Hạo đã trực tiếp vạch trần cô ta và hỏi cô ta rằng cảnh sát có nói gì với cô ta không.

Hứa Ngôn Tịnh lắc đầu và muốn nói không, nhưng Lộ Vũ Hạo đã lao tới và bóp lấy cổ cô.

"Tất cả là lỗi của mày, đồ ng.u ng.ốc!

"Nếu như không phải mày bắt nạt Lâm Ngữ bị phát hiện, cảnh sát căn bản sẽ không nghi ngờ tao!

"Hôm nay mày tới tìm chứng cớ sao? Muốn kết tội tao sao?

"Tao nói cho mày biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ tới!"

Lộ Vũ Hạo trong mắt tràn đầy điên cuồng, động tác càng ngày càng kịch liệt.

Hứa Ngôn Tịnh cũng không chịu thua kém, tay vơ một hòn đá ở bên cạnh và đập mạnh vào đầu anh ta.

Lộ Vũ Hạo đau đớn hét lên, cô ta nhân cơ hội này lập tức bỏ chạy.

Nhưng cô ta còn chưa đi được mấy bước, Lộ Vũ Hạo đã tỉnh lại và nắm lấy mắt cá chân của cô ta, kéo cô ta ngã xuống.

"M.ẹ kiếp! Mày muốn tao nhận tội thay sao? Nằm mơ đi!"

Đầu của Lộ Vũ Hạo bê bết máu, cả người càng thêm điên cuồng.

Anh ta nhặt cục đá lên hung hăng đập vào đầu của Hứa Ngôn Tịnh, rồi dùng nắm đấm đấm mạnh vào bụng cô ta.

Chờ cô ta đau đến mức không thể dậy nổi, anh ta còn giơ chân và giẫm lên người cô ta một cái.

"Ah!!!. Kiếm Hiệp Hay

"Cứu cứu!

"Thả tôi ra, làm ơn thả tôi ra Lộ Vũ Hạo, tôi không nói gì cả, tôi sẽ không nói gì đâu!

"Làm ơn làm ơn đi..."



Hứa Ngôn Tịnh suy sụp và la hét, tuyệt vọng kêu cứu.

Khuôn mặt đã từng hung ác và cao cao tại thượng giờ dính đầy máu, nước mắt, nước mũi, tràn đầy tuyệt vọng.

Tuy nhiên, bất kể cô ta van xin giúp đỡ như thế nào, thừa nhận sai lầm của mình hay thỏa hiệp như thế nào,

Tất cả đều vô ích.

Những cú đấm và cú đá bạo lực của Lộ Vũ Hạo đều rơi xuống một cách điên cuồng, và cô ta không có chút sức lực nào để chống cự.

Cô ta hét lên trong đau đớn, lăn lộn và không ngừng cầu xin sự thương xót, khuôn mặt cô ta đã sớm nhìn không ra bộ dáng.

Cuối cùng, tiếng khóc và tiếng kêu của cô ta ngày càng nhỏ dần, mức độ vùng vẫy của cô ta cũng dần nhỏ lại.

Cho đến khi cô ta không còn nhúc nhích nữa.

Lúc này Lộ Vũ Hạo mới dừng lại, thở hổn hển nhổ nước miếng vào người cô ta.

"Con khốn, tao nên giết mày từ lâu rồi!"

Vừa nói, anh ta vừa lảo đảo đứng dậy và nhìn xung quanh.

Có lẽ là muốn tìm thứ gì đó cuối cùng để giải quyết cô ta.

Chẳng mấy chốc, anh ta nhìn thấy tảng đá lớn bên bờ sông, vì vậy anh ta bước qua đó với đôi chân run rẩy.

Mỗi lúc đi một bước, anh ta lại chửi rủa.

Mắng Hứa Ngôn Tịnh, mắng những kẻ đã áp bức gia đình anh ấy, và mắng tôi.

Nhưng khi anh ta bước tới hòn đá...

Hứa Ngôn Tịnh bò dậy.

Lộ Vũ Hạo cảm nhận được gì đó liền quay đầu lại, nhưng đã quá muộn.

Hứa Ngôn Tịnh bị đánh máu me be bét đến nỗi cô ta thậm chí không mở nổi mắt ra.

Nhưng cô ta vẫn cố sức lao về phía anh một cách vô cùng chuẩn xác.

"Ùm" một tiếng, cả hai cùng rơi xuống nước.

Tôi nhìn bọn họ chiến đấu một cách tuyệt vọng dưới nước, vùng vẫy một cách tuyệt vọng, tuyệt vọng tìm kiếm sự sống của chính mình.

Tuy nhiên, nước sông như có ma lực mà quấn lấy bọn họ, khiến bọn họ dù thế nào cũng không thể đứng dậy.

Hứa Ngôn Tịnh đã cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn điên cuồng bóp cổ Lộ Vũ Hạo.

Cô ta vừa cười vừa khóc, trên gương mặt tuyệt vọng của cô ta cuối cùng cũng hiện lên một tia hối hận.

"Là chúng ta đã giết chet Lâm Ngữ, là chúng ta ở nơi này đem cô ấy sống sờ sờ mà dìm đến chet đuối.”

"Lộ Vũ Hạo anh không sợ sao?

"Anh không sợ cô ấy sẽ đến tìm anh sao? Không sợ cô ấy trả thù anh sao?

"Chet đi, cùng em chet đi, chúng ta cùng nhau…”

"Xuống địa ngục!"

Lúc bị kéo xuống nước, Lộ Vũ Hạo đột nhiên nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt gục xuống của anh ta tràn đầy đau đớn, và có máu và nước mắt chảy đầy trong đôi mắt của anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, miệng cứ mở ra rồi khép lại,

Không tiếng động mà miêu tả cuộc đời này

Hai chữ cuối cùng là:

Lâm Ngữ.

...

Trên trời ánh trăng sáng tỏ, không một tiếng động.

Dòng sông trở lại êm đềm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.