Lập Hạ vừa lên máy bay, Cố An Sênh liền gọi điện cho Chu Gia Ngôn, nói cậu ta ra đón cô. Thấy Chu Gia Ngôn im lặng, anh lại nói: “Lập Hạ sang đó tham gia trại hè, cậu ấy không quen ai cả, dù sao cũng là chỗ bạn bè cũ, cậu phải quan tâm tới cậu ấy một chút”. Gần tới giờ máy bay hạ cánh, Chu Gia Ngôn thay quần áo chuẩn bị đi đón Lập Hạ. Anh vừa ra đến cửa thì Bạch Lâm gọi lại, hỏi anh đi đâu. Chu Gia Ngôn do dự giây lát rồi trả lời: “Ra sân bay đón bạn”. “Thế à, nam hay nữ?” Không muốn nói dối, Chu Gia Ngôn thành thực đáp: “Nữ”. Bạch Lâm mỉm cười, đề nghị đi cùng, nhưng anh từ chối: “Không cần đâu, có cô bạn cũ qua đây nghỉ hè nên tiện đường muốn đến thăm anh thôi”. Chu Gia Ngôn không muốn để Lập Hạ biết sự tồn tại của Bạch Lâm, có thể Cố An Sênh đã nói với cô, nhưng trong lòng anh vẫn không nỡ để cô tận mắt chứng kiến. Đây là trốn tránh, hay bảo vệ, bản thân anh cũng không rõ. Bạch Lâm không nói gì nữa, trực giác mách bảo cô, cuộc điện thoại lần trước và cô gái sắp tới có liên quan đến nhau. Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Gia Ngôn vẫn để Bạch Lâm đi cùng. Anh e ngại nếu chỉ có anh và Lập Hạ ở cạnh nhau sẽ xảy ra chuyện, trước kia luôn vậy, mỗi lần đi cùng Lập Hạ thì đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lập Hạ đến London lúc năm giờ chiều theo giờ Bắc Kinh. Cô đứng ở cửa hành khách thật lâu, đợi đến khi mọi người đã ra gần hết, cô mới chậm chạp kéo vali ra ngoài. Giữa đám đông ở đại sảnh, dáng người cao gầy của Chu Gia Ngôn đập vào mắt cô. Anh vẫn nổi bật như ngày nào. Chỉ có điều, bên cạnh anh đã có một bóng hồng, cô gái có gương mặt dịu dàng ấy nép vào người anh như con chim nhỏ. Nghe thấy và tận mắt nhìn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lập Hạ cảm thấy mắt mình như có một lớp sương mù che phủ. Cô cố gắng mở to mắt để nhìn thật kỹ. Con đường tình yêu của cô và Chu Gia Ngôn xưa nay luôn mờ mịt, nhưng chưa bao giờ cô thấy nó gai góc và khó đi như lúc này. Đầu óc trống rỗng, đột nhiên cô không biết mình tới đây để làm gì, để xem dáng vẻ hạnh phúc của người ấy ư? Khó chịu quá, cô không muốn. Lúc ấy, Lập Hạ đã bỏ chạy. Nhân lúc Chu Gia Ngôn đang cầm điện thoại lên gọi, cô len lén kéo va li đi lướt qua hai người họ. Phật dạy, kiếp trước đi lướt qua nhau năm trăm lần mới đổi lấy được một cái ngoái đầu ở kiếp này. Thế nhưng, Lập Hạ nghĩ rằng, cho dù có bao nhiêu lần lướt qua nhau đi nữa, cô và Chu Gia Ngôn cũng sẽ không còn cơ hội ngoảnh đầu nhìn lại. Thời gian vô tình đã bào mòm tất cả, còn chúng ta, cuối cùng mới chậm chạp hiểu ra. Với trình độ tiếng Anh 148 điểm hồi thi đại học, Lập Hạ không gặp trở ngại nhiều trong giao tiếp. Cô bắt taxi đến khách sạn mà Tần Sở đã giúp cô đặt trước. Căn phòng rất rộng, tiện nghi đầy đủ, một mình ở thật đáng tiếc. Cô nhủ thầm, đúng là có nhiều tiền vẫn tốt. Sợ Tô Mạch lo lắng, Lập Hạ vừa bỏ hành lý xuống liền lao ngay đến chiếc điện thoại bàn gọi về báo bình an. Đầu dây bên kia, Tô Mạch hỏi: “Cậu đã gặp Chu Gia Ngôn chưa thế? Lúc nãy thấy Cố An Sênh bảo Chu Gia Ngôn không thấy cậu ở sân bay.” Lập Hạ hờ hững nói: “Nhiều người quá, tốt hơn là không gặp”. Rồi cô kể với Tô Mạch chuyện Chu Gia Ngôn đưa cả cô bạn gái kia đến đón. “Cậu không biết đâu, hai người họ đứng cạnh nhau đẹp đôi lắm! Giống như năm xưa cậu thấy Cố An Sênh và Hà Huân đi bên nhau ấy, đẹp đến nỗi không ai nỡ chia cách họ”. Tô Mạch nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn kiếp Chu Gia Ngôn đúng là cái đồ đại ngu đần! Cứ tưởng ra nước ngoài lâu như vậy sẽ sáng dạ được chút ít, nào ngờ vẫn chẳng thay đổi được gì. Mang bạn gái theo làm gì cơ chứ? Ra oai với ai? Khốn kiếp! Biết thế tớ bảo cậu kéo Lưu Minh Nghĩa qua đó cùng, cho tên Chu Gia Ngôn kia biết cậu còn sống vui vẻ hơn hắn!”. “Tô Mạch…tớ không hề vui vẻ…” Tô Mạch sửng sốt. Lập Hạ cũng kinh ngạc vì mình lại có thể nói ra một câu yếu đuối như vậy. Lát sau, Tô Mạch mới lên tiếng: “Lập Hạ, cậu mau về nước đi! Cậu bây giờ khiến tớ rất lo. Tớ sợ cậu nhất thời bế tắc lại bỏ đi không về”. Lập Hạ bật cười: “Tớ đâu có ngu! Chẳng phải còn có cậu sao?” Tô Mạch chợt cảm thấy chua xót, biết đối phương không nhìn thấy, nhưng cô vẫn cố sức gật đầu như chứng minh niềm tin của mình: “Đúng đúng, còn tớ nữa mà. Vậy giờ cậu định thế nào? Cướp cậu ta về không?”. Lập Hạ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô lưỡng lự nói: “Dù thế nào cũng cần cố gắng nhiều lắm mới lôi được cậu ấy về”. Thấy Lập Hạ vẫn vui vẻ nói đùa với mình, Tô Mạch mới thở phào. “Ừ, cậu đi chơi vài hôm cho khuây khỏa. Tớ có muốn đi cũng chẳng có cơ hội.” “À. Thay tớ cảm ơn anh ta nhé!”. Tô Mạch len lén nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế đọc tạp chí tài chính, nhỏ giọng nói vào điện thoại: “Anh ta đang ngồi ngay bên cạnh tớ này, tớ đưa máy cậu tự nói nhé!”. Lập Hạ vội từ chối: “Thôi thôi! Anh ta không cần tớ cảm ơn đâu, nếu có thì cũng phải cậu nói mới được, chắc chắn anh ta sẽ vui phát điên lên ấy chứ”. Tô Mạch đỏ bừng mặt. “Đừng có nói lung tung!”. Lập Hạ vui vẻ cười, tạm thời ném chuyện của Chu Gia Ngôn ra khỏi đầu. Nói chuyện với Tô Mạch xong, cô do dự xem có nên gọi điện cho Lưu Minh Nghĩa không? Chắc giờ này cậu ta cũng lo lắng cho cô nhiều lắm? Đắn đo một hồi, Lập Hạ quyết định gọi. Lưu Minh Nghĩa đang trông cửa hàng cho bố mẹ đi thăm người thân. Có một vị khách vào hỏi mua thuốc lá, cậu ta đang đi lấy thuốc cho khách thì chuông điện thoại reo. Lưu Minh Nghĩa thuận tay rút chiếc di động trong túi quần ra. Vừa nhìn vào màn hình hiển thị, cậu ta kích động suýt nhảy cẫng lên, vội vàng bắt máy không để lỡ một giây. “Lập Hạ phải không? Phải cậu không?” Nghe thấy giọng sốt sắng của Lưu Minh Nghĩa, tâm trạng Lập Hạ tốt lên trông thấy. Đúng vậy, thế gian này đâu phải chỉ tồn tại mỗi tình yêu? “Cậu hét ầm lên thế làm gì? Giật cả mình!” Lưu Minh Nghĩa áy náy nói: “Tớ xin lỗi, tại tớ mừng quá, không ngờ cậu chủ động gọi điện cho tớ. Cậu tới nơi rồi phải không? Sao rồi? Có ổn không?”. Liên tiếp mấy câu hỏi được đặt ra, giống như không cho cô có cơ hội để hít thở. Lập Hạ hồi lâu không trả lời, cô thầm nghĩ, mình có nên đối xử với Lưu Minh Nghĩa tử tế hơn một chút hay không? Thấy đầu dây bên kia im lặng, Lưu Minh Nghĩa cho rằng Lập Hạ đã dập máy nên hối hận lẩm bẩm trong miệng: “Biết thế mình không nên hỏi nhiều như vậy!”. Lập Hạ nghe thấy, lòng chợt mềm nhũn. “Lưu Minh Nghĩa, cậu đừng có kêu to nữa, tớ chưa gác máy. Tớ vẫn ổn, vừa mới đến khách sạn, đi đường suôn sẻ. Bên này không khí trong lành, giao thông thuận tiện, lại nhiều cảnh đẹp, lúc nào có dịp cậu cũng sang tham quan nhé. À đúng rồi, tớ sẽ gửi bưu thiếp về cho cậu. Chờ nhé!” Im lặng. Lát sau, Lưu Minh Nghĩa chợt nói: “Lập Hạ, cậu biết không? Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ chủ động gọi điện cho tớ, càng chưa bao giờ nói nhiều với tớ như vậy!”. Đến lượt Lập Hạ im lặng. Cuối cùng, vẫn là Lưu Minh nghĩa chuyển đề tài: “Nhớ gửi bưu thiếp và ảnh cho tớ xem nhé, tốt nhất là ảnh chụp ở đồng hồ BigBen ấy. Cậu bình an trở về là tốt rồi”. Đứng trên mảnh đất xa lạ, một nơi không thuộc về mình, Lập Hạ đột nhiên có cảm giác thật nhẹ nhõm, cô đã có thể buông tay, có thể từ bỏ Chu Gia Ngôn. Cô rốt cuộc đã hiểu, không yêu một người có bao nhiêu tàn nhẫn với người ấy, giống như cô với Lưu Minh Nghĩa vậy. Lúc này, Lưu Minh Nghĩa gác máy rồi mà tâm trạng vẫn lâng lâng khó tả. Cú điện thoại của Lập Hạ đối với cậu ta là một bước chuyển ngoặt có ý nghĩa vô cùng lớn. Ông trời, ông đã nghe thấy lời cầu xin của con rồi phải không? Vị khách mua thuốc sốt ruột lên tiếng giục: “Nhanh lên một chút!”. Lưu Minh Nghĩa bấy giờ mới giật mình quay về thực tại, vội vàng chạy đi lấy hàng cho khách. Người đàn ông cầm bao thuốc lá xong mới biết mình quên không mang ví. Onng ta áy náy nói xin lỗi, đang định quay đi thì nghe thấy giọng nói phấn kích của Lưu Minh Nghĩa. “Không sao không sao! Cháu tặng chú đấy, cháu yêu rồi! Đây là thuốc hỉ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]