Gian phòng yên ắng, nữ tử nằm trong màn trướng lặng lẽ nhắm mắt, tựa như đã ngủ say.
Một âm thanh nho nhỏ vang lên, ô cửa sổ bằng vải thưa bị ai đó chọc nhẹ, một cây trúc nhỏ luồn vào bên trong, phun một cụm khói trắng. Sương mù bạc tản quanh không khí, từ từ bay xuyên qua tấm bình phong, lan tới chiếc giường bên này.
Người đáng lẽ đang ngủ trên giường chợt mở mắt ra, nàng siết chặt tay, biểu cảm sửng sốt dần chuyển thành nỗi thất vọng.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng người gọi thăm dò "Mạnh cô nương?" nhưng không thấy đáp lại, người nọ lộ vẻ mặt mừng rỡ, sau đó làm bộ đề cao âm lượng: "Mạnh cô nương, nàng đã ngủ chưa?"
Quý Thuần gọi vài câu nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, dựa theo kinh nghiệm cũ, khẳng định người trong phòng đã bị mê hương đánh ngất rồi. Hắn liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, nói: "Ra ngoài cửa ngồi đi, khi nào ta gọi thì lại qua đây."
"Dạ." Phúc Nhạc đáp, trông thấy đối phương mở cửa đi vào. Cậu nhìn cánh cửa đóng chặt, buồn bã lắc đầu, xoay người hướng sân bên kia.
Quý Thuần bước chân vào căn phòng tối đen, ngửi được hương lan thoang thoảng, tim hắn đập thình thịch, nghĩ đến việc mình sắp làm thì càng thêm hưng phấn. Hắn lén mở cửa sổ cho thoáng khí, tiếp đó mò mẫm đến bên cạnh bàn, móc ra một chiếc hộp quẹt từ trong áo ngực, đốt lửa lên ngọn đèn dầu, sau đó khẽ ngâm nga đi vòng qua tấm bình phong, bỗng cảnh tượng trước mặt khiến hắn giật mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tha-uong-chen-manh-ba-thang/1363310/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.