Sáng sớm tinh mơ, nhưng mặt trời không xuất hiện đúng hẹn. Khí trời ngày hôm nay trong đế đô Thương Kỳ đặc biệt u ám, mây đen tụ lại càng lúc càng nhiều, dần trôi tới gần, bao trùm cả khoảng trời chưa kịp chuyển xanh.
Bên ngoài tường tiểu viện, bạch y nữ tử đứng lặng dưới tàng cây, trông về phía xa, đôi mắt sáng như nước hồ thu có chút thất thần.
Có dịp được trở về cố hương trên dương gian, nhưng không ngờ tâm tình phức tạp đến như vậy. Sau khi qua cơn kích động, trong nàng chỉ còn lại sự nôn nao, bất an cùng xa lạ, tựa như đám mây đen đằng chân trời kia. Chợt một cơn gió nổi lên, đống lá khô xung quanh bị cuốn bay, rơi xuống vào một góc khác, sắc trời âm u, cảm giác lành lạnh luồn vào trong y phục, như thể bản thân vẫn còn đang ở dưới cõi âm.
Hồi lâu, người đứng dưới tàng cây khẽ thở dài, không rõ được tâm tình trong lòng, bỗng nghe được một thanh âm trầm thấp, yên lặng tản vào trong gió.
Cửa viện sau nhà bị mở, tên đầy tớ đỡ thiếu gia của mình ra ngoài.
Quý Thuần đứng thẳng người, ra hiệu cho tên đầy tớ không cần đi theo mình, hắn sửa sang lại đầu tóc cùng áo khoác, chậm rãi bước tới tàng cây. Tên đầy tớ liếc nhìn sang bên này, gãi gãi đầu lẩm bẩm một câu gì đó, cuối cùng xoay người vào phòng bếp sau nhà.
"Cô nương, nghe Phúc Nhạc nói cô nương đã cứu tại hạ?" Quý Thuần đứng sau lưng Mạnh Vãn Yên, hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi.
"Công tử tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tha-uong-chen-manh-ba-thang/1363307/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.