Tảng sáng ngày hôm sau, hậu viện Quỳnh Hoa Điện.
"Bị bệnh thì nghỉ ngơi đi, bản vương biết cách làm rồi." Thanh âm lãnh đạm vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng có phần ngột ngạt. Bên ngoài, sắc trời xanh xanh, ánh nắng hơi chói. Từng làn khói trắng tỏa mùi thức ăn thơm lừng hòa tan trong sương sớm, hai chú chim đậu trên cành ngoẹo đầu, tò mò nhìn vào khung cảnh khác lạ qua cửa sổ tròn đang rộng mở.
Bên bếp lò, ma trơi màu lam tím đang cháy rực, nước canh trong vạc gốm sôi ùng ục, người cầm cây muôi lớn đứng trước bếp cũng không phải là bạch y nữ tử lanh lẹ như thường ngày - người vốn luôn đứng đó hiện giờ đang ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh. Đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, biểu tình hơi bứt rứt nhìn Minh Vương điện hạ đang thuần thục nấu canh.
Đúng vậy, sao mà không bứt rứt cho được. Sáng sớm Mạnh Vãn Yên vừa ngồi dậy chợt thấy đầu óc nặng trịch, sắc mặt tái nhợt, lúc nàng vào phòng bếp thì nhìn thấy người nọ đang ngồi ngay ngắn bên trong gương, hiện giờ Mạnh Vãn Yên rất không muốn thấy nàng ấy. Đáng lẽ nàng ấy sẽ không xuất hiện mới phải, thế nhưng ngay lúc đối phương lạnh mặt đi ra khỏi gương, đoạt cái muôi trong tay nàng, Mạnh Vãn Yên mới biết mình lầm rồi.
Cho hồng sâm vào nồi xong, Diêm U bắt chước thao tác thường ngày của Mạnh Vãn Yên, khuấy muôi hơn mười lần rồi cho thê lục vào ngay sau khi nước canh chuyển màu vàng nhạt, động tác thong thả nhẹ nhàng, gọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tha-uong-chen-manh-ba-thang/1363272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.