Đường vào thâm sơn u ám quanh co, càng đi sâu càng thêm ngoằn nghoèo, mây mù như ẩn như hiện, lúc cuộn lúc tan, len lỏi giữa rừng cây khiến khách bộ hành không rõ được đường đi, vài tiếng chim kêu yếu ớt xuyên qua tầng mây, đan xen cùng tiếng bước chân rồi lại biến mất trong gió núi, khiến ngọn núi càng tăng thêm vẻ u tối bí hiểm.
Bạch y nữ tử khoác chiếc giỏ trúc vàng nhạt, bước đi trên sơn đạo. Phía sau là một người mặc phượng bào màu mực đang thong thả đi theo, dáng vẻ nhởn nhơ, tựa như đang tản bộ quanh viện, ngắm hoa trong sương mù. Minh Vương điện hạ ngước mặt nhìn quanh một lúc, đôi mắt ánh tím lộ ra vài phần hiếu kỳ. Thỉnh thoảng nàng gọi lại người phía trước, nghiêm túc hỏi tên thực vật có hình dạng quái dị nào đó ven đường, hoặc là quan sát côn trùng nàng chưa thấy bao giờ đậu trên cành đại thụ.
Diêm U chưa từng tới nơi đây, chỉ biết ngọn núi hình thành từ vài thung lũng này tên gọi là "Nhân Nam Sơn", phong cảnh tươi đẹp, không hiểm trở gồ ghề, không trùng độc dã thú, hơn nữa mọc rất nhiều hoa lạc lối trải dài cùng vài thảo dược quý hiếm. Dĩ nhiên Minh Vương điện hạ biết những thứ này đều từ miệng Phán Quan mà ra, đột nhiên nàng nảy ý tưởng muốn leo núi cùng với nữ nhân luôn hiềm khích với mình.
Ừm... như vậy có tính là lần đầu tiên hẹn hò không nhỉ?
"Đi nhanh như vậy, nàng không thấy mệt sao?" Qua hồi lâu, đến giữa sườn núi, Diêm U buồn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tha-uong-chen-manh-ba-thang/1363270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.