Mặc dù không có mặt trời và mặt trăng, nhưng cõi âm cũng phân chia ngày sáng đêm tối, có điều bầu trời ban ngày ở nơi này gần giống như bầu trời nhá nhem sắp đổ mưa trên dương gian, hoàng hôn ảm đạm, lúc nào cũng khiến lòng người không khỏi u sầu.
Mạnh Vãn Yên không thích nơi này, dù cho nàng ở đây rất lâu, đã dần dần thích ứng chốn âm u quanh năm. Có lẽ nàng vẫn còn hoài niệm cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chói chang, xuân về hoa nở, cảnh sắc vui tươi bạt ngàn.
Mà lúc này, nàng đang bưng mâm gỗ đàn hương chạm hoa nạm ngọc, bước đi trên hành lang dài thăm thẳm. Hộp đựng thức ăn tinh xảo bốc lên mùi thơm mê người, hòa lẫn vào trong gió, mãi vẫn chưa tan hết. Chớp mắt, Mạnh Vãn Yên thất thần...
"Ngươi... về sau sẽ phụ trách nấu bữa tối cho ta." Thanh âm không chút nhiệt độ vọng vào trong tai.
Năm ấy, nữ tử xinh đẹp quỳ gối trước đại điện Minh Vương, sắc mặt tái nhợt: "Không được, ta không thuộc về nơi này!" Nàng trợn mắt nhìn Quỷ Sai có diện mạo hung ác đứng hai bên đại điện, lắc đầu, bên trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ khiếp nhược: "Minh Vương, cầu ngài cho ta được gặp chàng!"
Thảm lót trải sàn màu đỏ sậm từ dưới đầu gối kéo dài lên đến từng bậc thềm đá phía trước.
Trên ngai là một nữ nhân đang híp đôi mắt phượng. Nàng chậm rãi đứng dậy, từng bước đi xuống thềm, hắc phượng bào khẽ phất qua hoa văn điêu khắc phức tạp trên mặt đá, cuối cùng xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-tha-uong-chen-manh-ba-thang/1363265/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.