Vừa đặt chân đến trường lang (hành lang dài có mái che để nối các tòa kiến trúc với nhau) ngoài môn đình, Du Tà thoáng thấy có người đi về phía mình. Hắn lặng lẽ giấu đồ vật đang cầm trên tay vào dưới ống tay áo, đoạn nâng mí mắt nhìn kẻ kia.
Người này chính là kẻ đêm qua dưới cửa làm chuyện đê hèn, Trúc Nghiêu.
Gió sớm mai thổi hiu hiu, Trúc Nghiêu trên tay xòe quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, dường như cũng không cảm thấy lạnh. Gã ưỡn ngực sải bước về phía Du Tà.
Du Tà đáy mắt lạnh bằng, không để ý tới gã, bước ra ngoài viện.
Trúc Nghiêu kia như thể không có mắt, lại sấn lên một bước, gấp quạt đứng chắn đường: “Ấy? Em dâu mới sáng sớm thế này định đi đâu vậy?”
Du Tà nghiêng người gạt tay gã, sẵng giọng: “Tránh ra.”
Trúc Nghiêu giương mắt nhìn chằm chằm gương mặt em dâu xinh đẹp mĩ miều.
Người trước mặt da trắng hơn tuyết, suối tóc đen đổ dài như thác, khóe mắt hơi mọng đỏ, đuôi mắt nhẹ hất cong, xuân sắc chứa chan động lòng người.
Kể từ bữa tối ngoài sảnh hôm qua, Trúc Nghiêu không thể rời mắt khỏi nàng em dâu kiều diễm này.
Đêm qua từ thiên viện trở về, gã nằm trên giường bồi hồi nhớ lại những điều nghe được ngoài cửa phòng. Càng hồi tưởng, trong lòng càng râm ran ngứa ngáy. Mỹ nhân trước mặt trong trướng hầu hạ biểu đệ phế vật đến hổn hển dâm loạn, chắc hẳn công phu trên giường cũng không tồi. Thứ tốt như vậy sao lại rơi vào tay biểu đệ sợ gió sợ mưa yếu ớt rác rưởi kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ta/1782704/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.