Ngày đặt chân đến Trúc phủ ở Từ An, mưa dầm rả rích. Sáng sớm, sương mù lành lạnh giăng kín khắp nơi.
Bùn đất ướt nhẹp văng bẩn một mảng ống quần trắng muốt, Dung Nguyên Cẩn không để tâm, cầm ô đứng trước xe ngựa, đưa tay đỡ Du Tà bước xuống.
Gõ cửa hồi lâu, vẫn không thấy ai ra ngoài đón.
Mưa phùn lạnh lẽo, Du Tà quay về xe ngựa đứng, cởi trường bào phủ lên người Dung Nguyên Cẩn.
Một tiểu tư chậm chạp bước ra, ngáp một cái, mở cửa híp mắt dò xét hai người, thật lâu sau mới uể oải cất tiếng: “Từ hương Lận đến? Vào đi.”
(Hương là đơn vị hành chính địa phương nhỏ nhất của Trung Quốc, ngày nay vẫn dùng, tương đương với trấn.)
Xa phu lấy bọc hành lý từ xe ngựa, đem xuống dỡ trước cửa Trúc phủ, ngẩng đầu toan gọi tiểu tư kia đến phụ một tay. Gã tiểu tư thấy thế cau mày, vênh váo hất cằm phất tay áo: “Để ra chỗ khác, ngươi có biết nơi này là chốn nào không hả?”
“Chuyện này…” Xa phu bối rối nhìn về phía cố chủ (người thuê xe).
Dung Nguyên Cẩn cất ô, đưa cho Du Tà, đỡ lấy rương hành lý từ tay xa phu: “Để ta.”
Du Tà thần tình băng lãnh, rời mắt khỏi gương mặt tên tiểu tư, ung dung cầm hành lý trong tay Dung Nguyên Cẩn quăng đến trước mặt gã, ánh mắt sắc bén: “Làm phiền đưa chúng ta đến chỗ ở trước.”
Gã tiểu tư mặt mũi cứng đờ, trừng hắn hồi lâu, bất đắc dĩ vác theo chiếc rương dẫn hai người đến thiên viện (sân bên của một tòa nhà, đối ngược với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ta/1782702/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.