Chạng vạng, vị thần y được mệnh danh rồng thần thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết nọ thật sự theo Dung Nguyên Cẩn về nhà.
Chỉ là vừa bước vào phòng, thoáng nhìn qua Trúc Thanh nằm trên giường, chưa cần bắt mạch xem bệnh, đã chẳng nói chẳng rằng lắc đầu bước ra.
Dung Nguyên Cẩn vội vàng đuổi theo truy vấn: “Tiên sinh đây là ý gì?”
Thần y áo trắng nhỏ giọng thở dài: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, lệnh mẫu khí số đã cạn, nên nhanh chóng chuẩn bị hậu sự thì hơn.”
Dung Nguyên Cẩn hai chân bủn rủn, Du Tà nhanh tay đỡ lấy y, ôm vào trong ngực.
Đưa Dung Nguyên Cẩn về nghỉ, an trí xong xuôi, Du Tà bước ra cửa.
Tà dương rơi xuống, mây bay dày đặc.
Sâu trong rừng trúc sau gian nhà phía Tây, bóng người áo trắng thẳng tắp đứng lặng.
Sau lưng vang tiếng bước chân, thần y xoay người, cung kính chắp tay chào: “Đại nhân.”
Du Tà giơ tay bước về phía trước: “Thượng tiên không cần giữ lễ. Mục đích ta thỉnh ngài tới đây, chắc hẳn ngài đã rõ ràng, ta cũng không tốn hơi phí lời nữa.”
Nguyên lai vị thần y này chính là Y Tiên hạ phàm du ngoạn chốn nhân gian, hôm nay nếu không vì có Tà Thần đại nhân triệu hoán, kẻ phàm như Dung Nguyên Cẩn sao có thể tìm người đưa về dễ như vậy.
Y Tiên sắc mặt khó xử nói: “Chắc đại nhân cũng nhìn thấy, phụ nhân này nhiếp thọ ấn nơi mi tâm đã đen kịt một màu, chứng tỏ sổ sinh tử trong tay Diêm Vương đã điểm tên, chậm nhất một tháng sau sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ta/1782698/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.