Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, một loại không khí không tầm thường bao phủ tẩm cung, Tố Tạp Na từ từ xoay người lại, thu suy nghĩ, hạ lông mày, bước chân tập tễnh dời đến cửa.

"Tố Tạp Na, ngươi có cái gì không thể nói cho ta biết sao?" Liễu Nha đứng dậy. Từng ngóc ngách trong tòa hoàng cung giống như đều có một bí mật khổng lồ không thể cho ai biết, mà nàng cảm giác mình giống như con thú nhốt trong tù, tựa như chú chim nhỏ trong lồng, con ếch ngủ đáy giếng, sự khó thở từng bước khó khăn hơn.

Bước chân Tố Tạp Na chỉ hơi hơi ngừng lại một chút, rất nhanh, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra, ánh trăng sáng rõ hắt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng. "Thanh Thanh cô nương, ngươi, không cần hỏi gì cả, cũng không cần phải biết gì hết, ngươi chỉ cần biết, sự tồn tại của ngươi chính là may mắn cho chúng nô tỳ!"

Ken két, cửa phòng đóng lại, ánh trăng sáng bị giam bên ngoài, gió nhẹ bị giam bên ngoài, lòng hiếu kỳ của Liễu Nha cũng bị nhốt ở ngoài cửa! Nàng khẽ thở dài một hơi, hung hăng nhét chính mình vào trên giường mềm nhũn, ép buộc mình không nghĩ nữa, cái gì cũng không nghĩ, chỉ là ngủ, ngủ, ngủ đồng thời còn mong mỏi có bạch mã hoàng tử giải cứu nàng ra khỏi nhà tù hoàng cung này.

Gió cát xuyên qua nhánh cây sum xuê, trong đêm tối, bóng cây lắc lư, Liễu Nha đang ngủ say rất nhanh bị âm thanh kỳ dị trong phòng làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, giữa ánh đèn mơ hồ có một nam tử xinh đẹp ngồi cười giống như Di Thế Minh Nguyệt, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm có đường cong đẹp đẽ, mắt phượng khẽ nhếch, màu sắc đen thâm trầm giống như chỉ cần hắn vừa mở hai mắt ra thì sao chợt hiện, hoa khắp thế giới cũng sẽ nở rộ, gương mặt xinh đẹp cùng môi đỏ tươi giống như đóa hoa kiều diễm nhất, mặc dù là một người con trai, lại có quyến rũ cùng hồn nhiên khắc cốt.

"Ngươi?" Liễu Nha ngồi dậy, giương đôi mắt còn buồn ngủ, chăn gấm trượt xuống từ hai vai trắng nõn của nàng, cái yếm màu hồng thêu hồng mai vẫn còn che chắn được.

"Đúng vậy, Nha Nha, dĩ nhiên là ta rồi!" Kim Nhật cười ngọt ngào, thân thể cao lớn đứng lên, tiến lên mấy bước, đặt mông ngồi ở trên giường Liễu Nha, từ từ đi vào bên trong, cùng với nàng bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hô hấp giữa hai người cũng có thể nghe rõ ràng.

Nhưng là rất nhanh, ánh mắt Kim Nhật từ từ chạy ở trên bả vai Liễu Nha, sau đó là xương quai xanh khêu gợi . . . . . .

"Ngươi tới làm gì?" Tức giận trừng hắn, Liễu Nha không chút khách khí "bụp" lập tức đem kéo chăn gấm lên, bao kín mình cực kỳ chặt chẽ.

"Nha Nha là của ta! Ta tới tìm ngươi chơi!" Kim Nhật cười xinh đẹp, bàn tay không chút khách khí vuốt nhẹ mái tóc Liễu Nha, thân thể tới gần hơn, mùi vị quen thuộc khiến Liễu Nha cau mày.

Tiết trời mùa xuân hòa lẫn vào mùi hoa nhàn nhạt lúc có lúc không, tinh khiết làm cho người ta muốn vươn tay ra, ôm mùa xuân vào trong ngực.

Liễu Nha ổn định tâm thần, nhíu nhíu mày ghét bỏ, vươn cánh tay đẩy bàn tay vuốt ve không quy củ của Kim Nhật, cố ý bỏ qua câu "Nha Nha là của ta" mang tới rung động kia. "Chơi? Ngươi cũng không nhìn canh giờ xem, đêm hôm khuya khoắt, ngươi nói chơi với ta? Mời ngày mai tới!" Một cước đạp Kim Nhật xuống giường, Liễu Nha tức giận lật người lại.

Nàng suy đoán thân phận của Kim Nhật nhất định là không giàu cũng quý, nhưng đêm đó, hắn thế nhưng không giúp nàng chạy trốn, nàng sẽ hận hắn cả đời. Hừ!

Bị người ta đạp xuống mặt đất, trên mặt Kim Nhật giống như uất ức, khóe miệng đỏ tươi ai oán cong lên, chớp chớp hai mắt vô tội, bàn tay nhẹ nhàng giật nhẹ chăn gấm của Liễu Nha, thận trọng mở miệng: "Nha Nha, ngươi chơi với ta đi, ngươi phải biết rằng, ta xuất hiện một chuyến cũng không dễ dàng, lần sau gặp được ta còn không biết đến lúc nào. . . . . ."

"Không dễ dàng? Chẳng lẽ ngươi cũng giống như ta đều bị Hoàng đế biến thái kia nhìn trúng sao?" Liễu Nha mới không tin hắn, không kiên nhẫn nhìn hắn.

"Không phải. . . . . . còn nghiêm trọng hơn so với nhìn trúng!" Kim Nhật đột nhiên toát ra thần sắc cô đơn, nhíu lông mày sầu bi, khóe miệng làm bộ đáng thương.

"Sao?" Liễu Nha lật người, Tiểu Nhật nhi đột nhiên cô đơn lại khiến tay chân nàng có chút luống cuống, vẻ mặt ai oán kia giống như Liễu Nha khi dễ hắn vậy.

"Ngươi. . . . . . Không cần khổ sở, ngươi nói cho ta nghe, ngươi rốt cuộc là ai?" Liễu Nha vỗ vỗ cánh tay của hắn, giống như an ủi một hài tử.

Thấy Liễu Nha đáp lại hắn, Kim Nhật lập tức nâng khuôn mặt tràn đầy vui mừng lên: "Ta là. . . . . . Nhị vương gia!" Hắn tự hào vỗ ngực một cái, có điều sắc mặt lập tức ảm đạm xuống, "Nhưng ngươi đừng nói với người khác, hoàng huynh không cho phép ta xuất hiện trước mặt người khác!"

"Hoàng huynh? Chính là Hoàng thượng?" Liễu Nha cảnh giác quan sát hắn, nàng đã sớm đoán được, ngũ quan giống nhau như đúc, không phải huynh đệ sinh đôi mới là lạ đấy! Nhưng vị hoàng đế biến thái kia có thật nhiều ham mê, ngay cả huynh đệ sinh đôi cũng không bỏ qua cho?

"Ừ, cho nên ta chỉ có thể ra ngoài vào buổi tối, hơn nữa. . . . . ." Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng khí khái khoát khoát tay, "Được rồi, chúng ta không nói hắn nữa, không bằng chúng ta đi bơi đêm, ta dẫn ngươi đi!" Hắn chớp chớp mắt đẹp như ánh sao lấp lánh, hào hứng bừng bừng.

"Bơi đêm?" Liễu Nha ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng luôn ngủ sớm dậy sớm, không có hứng thú gì!

"Đúng vậy, bình thường là một mình ta, hiện tại có thêm Nha Nha, nhiều người náo nhiệt hơn!" Kim Nhật không ngừng chà sát tay nhao nhao muốn thử.

"Này, ngươi làm cho rõ ràng, hoàng cung này là nhà ngươi, không phải là nhà của ta, bây giờ ta là phạm nhân, không biết lúc nào sẽ không còn đầu, muốn đi thì một mình ngươi đi, ta còn muốn dưỡng tinh thần đi đấu với Kim Lang Vương!" Miễn cưỡng phất tay một cái, Liễu Nha nằm xuống lần nữa.

"Nha Nha, ta là lão công tương lai của ngươi, ngươi phải nghe ta!" Hai mắt Kim Nhật nhíu lại, không thuận theo nói.

"Khụ khụ, lão công?" Đùng một tiếng, Liễu Nha ngồi dậy, nhịp tim đập thình thịch.

"Ngươi thấy của ta rồi đấy." Hắn mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt xoay người lại, uốn éo vặn vẹo, "Đương nhiên phải phụ trách với ta!" Câu nói sau cùng nói chắc như đinh chém sắt.

Khóe môi bất đắc dĩ co quắp hai cái, Liễu Nha cảm thấy vô cùng cần khóa giáo dục cho tiểu đệ đệ khả ái này, sửa chữa cái hắn gọi là trinh tiết, cổ họng thông thoáng, nàng mở miệng, một người thiếu niên đầy ngập nhiệt huyết thay đổi hóa thành một người bộc trực, xông lên ngực của nàng, xông lên cổ họng của nàng, xông…

Lên dây thanh của nàng, lao ra môi của nàng ——"Ai nha, thời gian sắp không kịp rồi!" Những lời này không phải Liễu Nha nói, mà là Kim Nhật lòng như lửa đốt. Kim Nhật duỗi bàn tay, đột nhiên điểm huyệt đạo của Liễu Nha, lời nàng cần nói ra miệng đã hoàn toàn bao phủ ở trong miệng.

Tiện tay kéo qua y phục màu xanh lam trên giá áo, vén chăn gấm của Liễu Nha lên, Kim Nhật liền nhìn cũng không nhìn, đem áo khoác lên trên người nàng, sau đó khom lưng, ngồi xuống bế nàng lên.

Hai mắt tức giận trừng hắn, dùng sức trừng, nhưng hài tử cố chấp này vẫn cố chấp ôm nàng ra khỏi gian phòng, hai chân điểm trên bậc thềm, thân thể cao lớn thon dài thẳng tắp lên cao năm thước, giống như một cơn gió, bay qua nóc nhà Ngưng Hương cư.

Bóng đêm sâu hơn, ánh trăng treo trên chân trời tịch mịch, từng cơn gió nhẹ nhàng vung áo Liễu Nha lên, quần lót sợi tơ tằm bởi vì rườm rà, đã sớm bị Liễu Nha sửa đổi thành quần cụt, gió vừa thổi, hai chân thon dài liền phơi bày ra bên ngoài, ở dưới ánh trăng tản mát ra ánh sáng mê người.

Kim Nhật ôm Liễu Nha trong ngực, đứng ở trên nóc nhà, quan sát ánh đèn trong hoàng cung, muôn tía nghìn hồng, vừa mới phờ phạc không cánh mà bay, lập tức trở nên hưng phấn khác thường: "Nha Nha, ngươi xem, sắc trời đêm này thật đẹp, ta nghĩ hoàng cung dưới ánh mặt trời sẽ đẹp hơn!"

Liễu Nha ngẩn ra, mặc dù không thể nói chuyện, tâm lại trầm xuống. Trên mặt Kim Nhật non nớt trước mặt đột nhiên hiện ra ưu thương, tròng mắt u ám nhàn nhạt tản ra một loại lành lạnh yếu ớt, mang theo tinh khiết không dính một hạt bụi. Hoàng cung dưới ánh mặt trời? Có ý gì?

Đáng tiếc nàng không thể mở miệng, Kim Nhật cũng không thể trả lời vấn đề của nàng, hắn chỉ dẫn nàng bay trên vùng trời hoàng cung, từ nóc nhà này bay đến nóc nhà khác, bay trên không khiến hắn vui mừng giống như một hài tử, tiếng cười như chuông ngân không ngừng quanh quẩn ở bên tai Liễu Nha.

Trò chơi bay lượn hình như làm hắn vui vẻ nhất, dần dần, trong long Liễu Nha đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Tiểu Nhật nhi đơn giản làm cho người ta đau lòng!

Nhưng rất kỳ quái, thủ vệ hoàng cung nghiêm mật giống như yên lặng ở trong đêm tối, mặc cho Kim Nhật làm ầm ĩ, một người, thậm chí ngay cả một con chuột đều chưa từng xuất hiện qua.

"Cho ngươi cái này!" Thời điểm nghỉ ngơi trên nóc nhà Duẫn Thiên cung, Kim Nhật giống như làm ảo thuật lấy từ phía sau ra một đóa hoa bách hợp vàng dính sương sớm. Màu vàng mang theo giọt sương trong suốt se lạnh ở trong gió nhẹ.

Liễu Nha ngước mắt nhìn hắn, cảm xúc tức giận đã sớm biến mất hầu như không còn, nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn giải huyệt vị.

Kim Nhật cũng không để ý tới nàng, trực tiếp đem hoa bách hợp vàng cắm ở tóc búi của nàng, chớp mắt to quan sát một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt gần sát. . . . . .

Chân trời xa xa đã có vài tia sáng, mặt trời sẽ phải ló ra! Mơ hồ có tiếng sói tru truyền đến. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.