18
Khi tôi đến nơi, Tống Hạc đang ngồi trên băng ghế trong bệnh viện, đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng mọc thêm vài sợi râu mới, trông anh ấy lôi thôi và suy sụp.
"Tống Hạc."
Tôi không dám lớn tiếng gọi anh, chỉ bước đến bên khẽ gọi.
Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, sự tiếp xúc gần gũi khiến tôi càng cảm nhận được nỗi buồn của anh.
Anh ấy đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi, cả người vùi trong chiếc áo khoác nặng nề của tôi, tay anh ấy vô tình chạm vào tay tôi, mang đến cảm giác khá ớn lạnh.
"Lâm Nhiễm à, cô đã đến rồi."
Tống Hạc thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn, quá mỏng manh yếu ớt, giống như một con búp bê sứ.
Tôi đưa tay ra để cho anh ấy thật nhiều cảm giác an toàn.
Lúc sau, một người dì tuổi trung niên gọi anh ấy.
"Tống Hạc, con đi vào đi."
Bà ấy nhìn cũng khá phờ phạc, từ đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể phát hiện ra nét trẻ trung đáng kinh ngạc của bà, trông rất giống Tống Hạc nên chắc đây là mẹ của Tống Hạc.
Quả nhiên, bà tiến lại gần tôi, vừa khóc xong nên giọng còn nghèn nghẹn.
"Con có phải là Nhiễm Nhiễm không?"
"Dì là mẹ của Tống Hạc."
Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa đến gần họ, một bầu không khí u buồn bao trùm lấy tôi, trong lòng tôi khó chịu vô cùng.
Tôi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-sep-cua-toi/2793403/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.