21
Tôi không muốn để gia đình biết việc tôi và Tống Hạc ở bên nhau sớm như vậy, nhưng cái mồm to của Trần Nam đã nói với mẹ của tôi vào một ngày nào đó.
Tôi đã quen với cách nấu ăn của Tống Hạc từ lâu, một ngày nọ, khi Tống Hạc còn đang bận rộn trong bếp, tôi đang ngồi ăn trên bàn thì mẹ tôi mở cửa bước vào, cửa mở to đến mức tôi sợ hãi. Tôi cầm đũa ăn, thẫn thờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ.
Ngược lại, Tống Hạc phản ứng trước, từ trong bếp đi ra, gọi:
"Chào dì."
Mẹ tôi, một người từ nhỏ đã luôn khẳng định con gái mình phải giàu có, lúc này đang nhìn chằm chằm vào một bàn ăn, tuy khóe miệng vẫn không cười nhưng nét mặt đã dịu đi rất nhiều.
"Dì có thể nói chuyện với con chứ?"
Bà ấy nhìn tôi, nhưng lại đang nói chuyện với Tống Hạc.
"Mẹ ơi, mẹ còn không biết anh ấy, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ ném Tống Hạc trở lại trong vỏ, người bị thu nhỏ trong mai rùa và rất khó để ló đầu ra.
"Lâm Nhiễm, không sao đâu."
Khóe miệng Tống Hạc nhếch lên một nụ cười an ủi tôi.
Tôi từng bước trở về phòng ngủ, nằm trên giường nghe lén.
Lúc này, tôi thực sự hận bản thân đã nói với người trang trí rằng cách âm của cửa phải tốt, nên bây giờ tôi thực sự không thể nghe thấy gì.
Một lúc lâu sau, khi tôi đang mê man sắp chìm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-sep-cua-toi/2793399/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.