"Tiêu rồi, tiêu rồi, giờ phải làm sao đây?"
Lúc này, sắc mặt Tiêu Hoa Bân kích động nói: "Chỉ chút thời gian ấy, chúng ta chẳng thể làm gì được, đợi ngày mai, đoàn thanh tra của Thiên Kinh xuống điều tra, chúng ta chắc chắn sẽ phải bồi thường một số tiền khổng lồ!"
Tiêu Nhã bên cạnh lại bình tĩnh hơn, dường như đã sớm đoán được cảnh này, nên mặc cho số phận, dù sao có sốt ruột cũng chẳng có cách nào.
"Vẫn không liên lạc được với ông chủ ư?", Tiêu Nhã hỏi bác Phúc.
Bác Phúc nghe vậy, mặt mày khó coi lắc đầu, cuộc làm ăn bên kia rất quan trọng, lại còn ở nước ngoài, nên giờ hoàn toàn không thể liên lạc được.
Tiêu Nhã nói với bác Phúc: "Cứ liên lạc tiếp đi ạ".
Tiêu Hoa Bân nhìn về phía Tiêu Nhã hỏi: "Tiểu Nhã, cháu cũng là người nhà họ Tiêu, nhà ta xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cháu lại có thể bình tĩnh mà ngồi đó thế hả? Còn lộ ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình? Cháu mau nghĩ cách gì đi chứ!"
Tiêu Nhã nghe thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Tiêu Hoa Bân, hỏi ngược lại: "Cháu bình tĩnh? Cháu không nghĩ cách giúp nhà họ Tiêu? Lúc trước là ai nói dừng khai thác mỏ, nhưng mấy người thì sao? Vì ích lợi của bản thân có nghe theo lời cháu không? Giờ xảy ra chuyện như vậy, cháu còn có cách nào nữa?"
Tiêu Hoa Bân nghe vậy mặt mày cứng đờ, giờ nghĩ lại thì hình như là thế. Nếu lúc ấy dừng khai thác mỏ thì dù chưa chắc sẽ tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637814/chuong-571.html