Chương trước
Chương sau


"Có người!"
Lâm Hàn hô lên.
Năm người Tôn Hàn Các vốn bước ra từ huấn luyện chính quy nên gần như cũng phát hiện cùng lúc với Lâm Hàn.
Không cần Lâm Hàn phân phó, năm người Tôn Hàn Các nháy mắt đã ùa ra bao vây nơi phát ra tiếng động.
Lâm Hàn khá tin tưởng vào mấy người Tôn Hàn Các, không để ý nhiều nữa, cố gắng hạn chế gây tiếng động lớn mà nhanh chóng vọt theo sau năm người Tôn Hàn Các.
Năm người Tôn Hàn Các âm thầm chậm rãi áp sát về phía trước.
Vị trí của năm người vô hình trung đã chặn hết đường thoát của đối phương.
Vốn dĩ hầm mỏ này chỉ có một cửa ra vào, một khi bị chặn đứng thì đối phương không còn cách nào chạy trốn được.
Mấy người Tôn Hàn Các càng vào sâu đáy mỏ thì càng cực kỳ yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dòng chảy ngầm.
Với mấy người Lâm Hàn mà nói, không chỉ là tiếng bước chân mà thậm chí cả tiếng hít thở cũng sẽ bị họ đè nén không tạo nên bất kỳ tiếng động nào.
Mấy người Tôn Hàn Các sắp đến gần nơi phát ra âm thanh thì bỗng có một bóng đen đột nhiên vọt ra!
Ánh sáng trên con dao găm chợt lóe lên, đâm về phía người của Tôn Hàn Các gần nhất.
Mỗi một người của Tôn Hàn Các đều là cao thủ, lúc này lại càng vô cùng cẩn thận, dù cho tốc độ của đối phương đã rất nhanh và mạnh, nhưng người nọ vẫn tránh được kịp thời.
Anh ta vừa né được, song đồng thời cũng tấn công lại, nhưng thấy bóng đen kia chợt di chuyển bước chân một cách kỳ lạ rồi biến mất tăm, kế tiếp người nọ lại nhanh chóng lách qua đám người của Tôn Hàn Các nhắm về hướng cửa ra định trốn khỏi hầm mỏ.
"Đừng hòng chạy!"
Mấy người của Tôn Hàn Các đứng xung quanh hô lên, đồng thời cùng xông lên tấn công.
Chưa cần đến Lâm Hàn ra tay, chỉ trong chốc lát cái bóng đen kia đã bị tóm lại, còn bị trói ngay ngắn như một cái bánh chưng quăng xuống đất.
Một người trong Tôn Hàn Các bước lên kéo mặt nạ màu đen của cậu ta ra, để lộ ra một khuôn mặt rất phổ thông, kiểu thanh niên mà có quăng vào đám đông thì không thể nhận ra được.
Nhưng, mấy người Lâm Hàn hiểu rõ tên này không tầm thường chút nào, vừa rồi dù chỉ mới va chạm vài chiêu nhưng đã có thể nhận ra bản lĩnh của thanh niên này rất lợi hại, chắc chắn phải thuộc hàng cao thủ. Nếu còn trẻ thế này thì ắt hẳn đã được đào tạo từ nhỏ, mà muốn có đủ điều kiện để nuôi quân từ nhỏ thì ít nhất cũng phải là thế gia.
"Nói, cậu là ai, trốn ở chỗ này làm gì", Lâm Hàn đứng trước mặt thanh niên kia hỏi.
Thanh niên nọ như chẳng nghe thấy gì, ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, tỏ vẻ không muốn trả lời Lâm Hàn.
Lâm Hàn thấy vậy cũng không vội, cười nói: "Cậu nghĩ miệng cậu đủ cứng để không khai ra chứ gì? Vậy thì để xem nắm đấm của bọn tôi cứng hay là miệng của cậu cứng hơn nhé".
Lâm Hàn nói xong thì bước qua một bên.
Người của Tôn Hàn Các không đợi Lâm Hàn nói nhiều thì đã có hai người bước lên.
Một người đè lại lại bàn tay của thanh niên kia, người còn lại thì dồn sức giẫm thật mạnh vào ngón tay út của cậu ta.
"Rắc rắc!"
Ngón út của thanh niên kia đã bị người của Tôn Hàn Các giẫm gãy!
"A!", thanh niên kia rít lên, mười ngón tay đều có liên kết với tim, dùng cách độc địa này ắt hẳn đau đớn không thể nào chịu nổi.
"Có giỏi thì giết tôi đi!", thanh niên kia giận dữ hét về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe vậy bèn cười đáp: "Muốn chết hả? Ai cho cậu chết dễ dàng như vậy được? Tại sao tôi phải cho cậu chết nhẹ nhàng chứ? Đám người nhà họ Khương và họ Chu hại chết biết bao nhiêu người, mấy người còn chưa bồi thường mà dám đòi chết sao?"
Thanh niên thấy vậy cũng không nói thêm nữa, tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời điểm bị Lâm Hàn tóm được, cậu ta đã chuẩn bị tinh thần chịu chết rồi, nhưng có vẻ cái chết hình như là một chuyện quá xa xỉ, hiện tại đúng là sống không bằng chết mà.
Lâm Hàn cũng không sốt ruột, đưa mắt ra hiệu cho người của Tôn Hàn Các, người nọ lập tức hiểu ngay lại giẫm lên ngón áp út của thanh niên kia.
Vẫn như lần trước, cả ngón tay đều bị đạp gãy vụn.
Nỗi đau khi nãy còn chưa vơi, giờ lại chịu thêm đau đớn kịch liệt mới, thanh niên kia tức thì không chịu nổi nữa hét lên thành tiếng.
Nhưng vừa thốt lên, người Tôn Hàn Các nọ đã đạp thẳng vào miệng của thanh niên, làm cậu ta bị hộc máu ngay tại chỗ.
"Cầm mồm cho tôi, không thì tôi còn có thể ác hơn nữa đấy!", người của Tôn Hàn Các uy hiếp nói.
Thanh niên nghe vậy lập tức cố gắng đè nén cơn đau trên ngón tay, sợ hãi ngậm chặt miệng lại, nhưng trong lòng thì vẫn hốt hoảng không thôi.
Giẫm gãy ngón tay đã ác lắm rồi, khiến người ta không chịu nổi mà đau muốn chết đi sống lại, giờ lại còn muốn ra tay ác hơn nữa sao?
Người của Tôn Hàn Các cũng không nhiều lời, tiếp tục giẫm đến ngón giữa của thanh niên kia.
"Ưm!", thanh niên bị ép nín nhịn khóe mắt rưng rưng, đã sắp không chịu nổi nữa, cách này thật quá đau đớn rồi.
Mà người của Tôn Hàn Các không mảy may có ý định dừng lại, thậm chí cũng không thèm hỏi thanh niên này có muốn khai ra bí mật hay chưa.



Mắt thấy người của Tôn Hàn Các sắp giẫm đến ngón trỏ, thanh niên kia rốt cuộc không nhịn nổi.
"Đợi, đợi đã, tôi nói thì được chứ gì? Anh nhanh dừng chân lại đi!", người thanh niên vội vàng kêu lên.
Người của Tôn Hàn Các nghe vậy bèn dừng lại, nhìn thanh niên kia với vẻ ngạc nhiên, nói: "Mới có ba ngón đã không chịu nổi rồi sao? Không phải miệng cậu cứng lắm à?"
Mặt mũi thanh niên kia méo mó, thầm nghĩ anh giỏi thì thử bị giẫm một ngón tay xem, coi nó điếng người cỡ nào.
Lâm Hàn thấy vậy thì bước lên mấy bước, cả giận nói: "Không phải khai sớm chút đỡ khổ rồi sao? Dù sao cậu cũng làm việc cho người khác nên tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cậu, cần gì phải chịu tội thế này? Nhanh nói đi, tôi không có nhiều thời gian đâu. Đúng rồi, nếu dám bỏ qua chuyện gì, hậu quả cậu tự biết rồi đó!"
Nét mặt thanh niên kia có hơi cứng lại, lúc này chẳng thèm quan tâm gì nữa, cứ khai trước đi đã, sau này sẽ trả thù sau.
"Tôi là người của nhà họ Chu, tôi trốn ở đây để đảm bảo kế hoạch ổn thỏa, nếu mớ đồ liên quan đến kế hoạch bị người của nhà họ Tiêu dọn dẹp tôi sẽ là người phụ trách ngăn cản hoặc dời nó trở về để đảm bảo kế hoạch lần này tiến hành suôn sẻ. Và nếu cần thiết, lúc người bên chính phủ đến kiểm tra, tôi sẽ ra tay lấy mạng vài người của chính phủ", thanh niên kia nói.
Lâm Hàn nghe xong cũng lờ mờ đoán ra, không ngờ kế hoạch của nhà họ Chu và họ Khương lại kín đáo và tỉ mỉ như vậy, lại còn để lại người trông coi, bảo đảm cho kế hoạch sẽ không xảy ra bất kỳ sơ xuất gì.
"Còn bao nhiêu người nữa?", Lâm Hàn nhìn chằm chằm người thanh niên hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của anh, thanh niên kia có chút không muốn nói, những chuyện vừa khai đã đủ bị người của nhà họ Chu trừng phạt rồi, nếu còn nói ra nhiều hơn nữa thì e rằng hậu quả rất khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nghĩ tới sự tàn nhẫn của đám người Lâm Hàn, người thanh niên cũng không lo nhiều được vậy.
"Số lượng cụ thể thì tôi không biết, nhưng tôi biết mỗi hầm mỏ sẽ có ít nhất một người!", người thanh niên đáp.
Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, tình hình chuyến đi thăm dò ở khu mỏ này cũng không tồi.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, mang cả cậu ta theo luôn, tôi còn có một số chuyện muốn hỏi", Lâm Hàn ra lệnh.
 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.