Bỗng, sắc mặt Tiêu Nhã rất khó coi.
Nói thế nào đi nữa, mục đích bữa tiệc hôm nay là để cảm ơn Lâm Hàn, nhân vật chính là Lâm Hàn, sao có thể cư xử với anh như vậy được?
Tiêu Nhã áy náy nhìn Lâm Hàn, nhìn qua lại thấy vẻ mặt Lâm Hàn vẫn hờ hững, không hề tỏ ra tức giận chút nào, cô ấy liền cảm thấy bất ngờ, trong lòng lại càng coi trọng anh hơn.
"Đủ rồi, nếu không câm miệng thì đừng trách sao tôi không khách sáo!", Tiêu Nhã lạnh lùng nói.
Đám bạn bè ngồi trên bàn của Tiêu Nhã tức thì im bặt.
Mặc dù khó chịu Tiêu Nhã bảo vệ Lâm Hàn, nhưng mọi người cũng không dám nói gì, lúc này mà còn chí chóe thì chính là "tới công chiện" với Tiêu Nhã ngay, chỉ đành nghĩ cách sau vậy.
Mà Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn mặt đầy bình tĩnh ngồi ăn.
Nếu không phải vì còn phải mượn tay Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương, e rằng lúc này Lâm Hàn đã bật lại từ lâu rồi, để cho mấy cậu ấm cô chiêu này biết vì sao nước biển lại mặn!
Bầu không khí bữa tiệc sau đó có phần lúng túng.
Mọi người ngồi trên bàn gần như một mực im lặng mà ăn đồ của mình.
Cuối cùng, bữa tiệc cũng đến hồi kết.
"Được rồi, mọi người về trước đi", Tiêu Nhã vừa nói vừa đẩy nhẹ Lâm Hàn, định đưa Lâm Hàn về khách sạn.
Mà những người còn lại cũng không vội đứng dậy, biểu cảm họ kỳ lạ nhìn người Tiêu Nhã và Lâm Hàn.
Chẳng lẽ hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637785/chuong-542.html