Triệu Tứ Hải nghe vậy thì vội nói:
“Bố, sao có thể thế được? Chưa nói ông chủ Phùng chỉ có hai suất, cho dù có nhiều hơn cũng không tới lượt Lâm Hàn. Lâm Hàn không biết gì, đến tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương chẳng phải sẽ khiến công ty chúng con mất mặt, bị bêu xấu sao?”
Dương Cảnh Đào khẽ gật đầu, cực kỳ đồng ý:
“Tứ Hải nói đúng, hội nghị tầm cỡ quốc tế này không phải ai cũng vào được, chắc chắn có rất nhiều yêu cầu. Cho dù có người cho phép, làm sao Lâm Hàn đủ tư cách tham dự chứ?”
Lâm Hàn cười khẩy trong lòng, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải người tung người hứng chế giễu anh cũng khá thuần thục đấy.
Trên thực tế, Dương Cảnh Đào nào có ý định để Lâm Hàn đi, rõ ràng ông ta chỉ muốn chế nhạo anh thôi.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Một hội nghị thôi mà, tôi muốn đi thì đi, không đi thì không đi, không cần cầu xin người khác”.
Nghe đến đây, mọi người trên bàn ăn đều im lặng.
“Muốn đi thì đi?”, Dương Cảnh Đào sửng sốt, sau đó cười lớn:
“Lâm Hàn, có phải cậu điên rồi không? Cậu tưởng hội nghị này là cái chợ đấy à? Là nơi cậu mở, muốn đến thì đến à? Hahaha!”
“Cười chết tôi mất! Lâm Hàn, cậu buồn cười quá!”, Dương Duyệt ôm bụng cười lớn, ruột gan như đứt ra.
“Hội nghị kiểu này đều là những người có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế khu vực mới được tham gia, Lâm Hàn cậu là cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637745/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.