“Nhân vật có máu mặt…”
Mắt Lâm Hàn loé lên, anh không có bất kỳ ấn tượng nào với nhân vật có máu mặt mà ông Vân nói.
“Được”.
Cốc cốc cốc!
Lâm Hàn hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, hơn mười năm không gặp mẹ, tâm trạng anh có hơi xúc động.
Điều này khiến cô có cảm giác con dâu ra mắt mẹ chồng.
Một giọng nói lãnh đạm từ trong phòng vọng ra.
Mặc dù rất bình thản, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nghe ra được cảm xúc kích động bị kìm nén trong giọng nói này.
Bà để tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú rất xinh đẹp, nhưng ở khoé mắt đã có những nếp nhăn mờ.
Đó chính là Liễu Nguyệt Như!
Loading...
“Mẹ…”
Nghe thấy tiếng “mẹ” này, toàn thân Liễu Nguyệt Như run lên, cho dù đã trải qua vô vàn sóng gió, bà cũng che giấu cảm xúc rất tốt, thế nhưng giờ phút này bà vẫn không kìm được mà bật khóc.
Bà nhẹ nhàng lên tiếng, bước tới ôm chặt Lâm Hàn:
“Tiểu Hàn, con đã lớn…”
Ôm nhau được một phút, Liễu Nguyệt Như mới từ từ bình tĩnh lại từ trong sự kích động vui mừng, bà buông Lâm Hàn ra:
“Tiểu Hàn, con ngồi đi”.
Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ ngồi xuống sofa.
Liễu Nguyệt Như nhìn thấy cảnh này, ánh mắt bà loé lên nhưng không vội lên tiếng.
Dương Lệ ngồi bên cạnh, hai chân khép lại, không dám nói gì.
“Mẹ biết, con tới để nói với mẹ con không muốn ly hôn với cô gái này”, Liễu Nguyệt Như nhìn Dương Lệ với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Tiểu Hàn, trước đây mẹ nói rồi, con người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637678/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.