"Hử? Tiểu Lệ, sao em lại khóc dữ vậy?"
Vương Xuân lên xe, thắt dây an toàn, thấy Dương Lệ khóc bù lu bù loa, có hơi giật mình rồi lại bật cười nói:
"Sau khi ly hôn, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng nên mới khóc chứ gì?"
Vương Xuân thì vẫn cứ nói:
"Tiểu Lệ, khóc đi, khóc cho đã đi em. Khóc hết những áp lực trong mấy năm qua ra thì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới".
Vương Xuân vừa nói, vừa giơ tay tính lau nước mắt trên gương mặt Dương Lệ.
Sắc mặt anh ta khẽ đổi, trong mắt hiện lên nét không vui, nhưng vẫn rút tay về cười nói:
"Tiểu Lệ, chúng ta chỉ vừa quen nhau chưa tới 1 tiếng đồng hồ, em né anh, anh hiểu. Anh là tiến sĩ học cao hiểu rộng, nên cũng biết chừng mực, chứ không phải cái loại đầu đường xó chợ như Lâm Hàn".
Lúc nói câu đó, trong mắt Vương Xuân chợt có nét lạnh lẽo khó nhận thấy lóe lên, hừ, một người phụ nữ đi bước nữa mà còn giả vờ thanh cao với ông đây à. Đợi lên giường, sợ là cô sẽ quỳ lạy trước mặt tôi cầu tôi đụng vào cô đấy!
Có điều, Vương Xuân cũng không vội, chỉ cần giờ bình tĩnh chờ Dương Lệ ly hôn, rồi lại nhờ Triệu Tứ Hải giúp khuyên vài câu, dần dần Dương Lệ cũng sẽ tiếp nhận anh ta thôi.
Tưởng tượng cơ thể nóng bóng của Dương Lệ nằm ở trên giường, trong lòng Vương Xuân lại cồn cào không yên.
Loading...
"Tiểu Lệ, tối nay chúng ta đi uống rượu, ăn bữa cơm đi", Vương Xuân đề nghị:
Dương Lệ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637671/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.