“Vâng anh Hàn, tôi sẽ cân nhắc kỹ những điều anh nói, cố gắng đưa ra phương án ứng phó trong thời gian sớm nhất”.
Ngô Xuyên gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, lúc này anh ta cảm thấy như có gánh nặng đè trên vai.
Không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Lâm Hàn ngáp một hơi, anh nhìn thời gian, đã gần 3 giờ sáng, Dương Lệ ở nhà một mình, anh không yên tâm.
“Được”.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn vào phòng ngủ bật đèn lên, chỉ thấy chiếc giường màu trắng trống trải.
Mặt Lâm Hàn đanh lại, lẽ nào người nhà họ Hoàng đã tới?
Nhưng nhìn đồ đạc trong nhà, ga trải giường đề ngăn nắp, gọn gàng, không có chỗ nào lộn xộn, không giống như bị ai xông vào. Trong lòng Lâm Hàn bớt căng thẳng một chút, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho Dương Lệ.
Lâm Hàn đảo mắt, lấy điện thoại ra gọi cho bố vợ Dương Cảnh Đào.
Điện thoại đổ chuông khoảng mười giây mới có người nghe máy, giọng nói mất kiên nhẫn của Dương Cảnh Đào vang lên:
Trong giọng nói này còn mang theo sự tức giận.
Loading...
“Là tôi, Lâm Hàn”, anh nhẹ giọng nói.
“Cậu không biết tôi có bệnh tim à? Nửa đêm gọi điện đánh thức tôi, bệnh tim tôi tái phát thì cậu chịu trách nhiệm hả? Những phép đối nhân xử thế này cậu cũng không biết à?”
“Vợ tôi có ở chỗ ông không?”
“Haha, thằng vô dụng cậu còn biết quan tâm vợ cơ à? Nó đang ở chỗ tôi, ngủ rồi!”, Dương Cảnh Đào cười khẩy, nói xong thì cúp máy.
Tút tút tút…
Nghĩ như vậy, anh cũng lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637667/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.