"Ông chủ, đến lúc này rồi còn nghe cậu ta giải thích gì nữa?"
Chưa đợi Lâm Hàn mở miệng, Trần Thông đã nói:
"Đúng đó ông chủ, đuổi việc luôn đi, lằng nhằng thế làm gì!", Khúc Hà cũng nói, cô ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy hả hê.
Tống Thanh nhướng mày, có chút uy nghiêm toát ra từ trên người anh ta.
Đám Trần Thông lập tức ngậm miệng.
"Trần Thông đã kể chuyện của cậu cho tôi rồi. Cậu không phải dân Kim Lăng, đến đây thuê nhà, chắc sẽ có áp lực kinh tế rất lớn. Nếu cậu đưa ra được một lý do thích đáng, tôi sẽ để cậu tiếp tục dạy học".
"Tôi chỉ muốn trình bày lập trường của mình, Tạ Huyên là học sinh của tôi, cô bé bị bắt nạt thì tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cô bé thôi".
Tống Thanh nghe vậy ánh mắt hơi lóe lên:
"Ông chủ Tống, như vậy sao được!"
Sắc mặt Trần Thông lập tức thay đổi: "Tên Lâm Hàn này vi phạm quy định, nếu anh không đuổi cổ cậu ta thì biết nói sao cho các thầy cô khác phục!"
Tống Thanh lạnh lùng nhìn Trần Thông.
Loading...
Anh ta có chút khó chịu với cái tên Trần Thông này, cứ nghĩ mình là dân Kim Lăng nên kiêu căng ngạo mạn khinh thường người từ tỉnh khác đến.
Trần Thông há miệng, đùa à, sao anh ta dám hó hé chứ, không hài lòng thì cút đi.
.
"Ông chủ Tống, tôi chợt nhớ ra một chuyện".
Trần Thông đảo mắt, nói: "Ban nãy anh nói đúng, tuy Lâm Hàn vi phạm quy định, nhưng lại bảo đảm an toàn cho học sinh của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637590/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.