Vừa nói, Lưu Vỹ vừa lấy điện thoại ra định gọi người đến.
"Mày khỏi kêu người", Lâm Hàn mở miệng.
"Tao chả sợ", Lâm Hàn bình thản nói tiếp: "Mày nói địa chỉ anh Kiện cho tao, tao sẽ tự qua đó tìm hắn ta".
Lưu Vỹ trợn tròn mắt, chưa nghe được yêu cầu như này bao giờ.
"Bớt nói nhảm đi, dẫn tao đến đó ngay!"
"Thằng nhãi, mày chán sống rồi à? Tao nói cho mày biết, bọn tao đều là đàn em của anh Kiện, mày đánh bọn tao còn dám đi tìm anh ấy, nếu mày thật sự đến đấy thì sẽ bị đập cho một trận tơi bời!", Lưu Vỹ cười nhạt.
"Đừng nói là mày bị ngu nhá! Được rồi, tao sẽ dẫn mày đến chỗ anh Kiện nhà bọn tao!"
Dứt lời, ba tên đám Lưu Vỹ quay người bước xuống cầu thang bộ.
"Thầy Lâm, em cũng muốn đi với thầy!"
Tạ Huyên gọi lớn, nhanh chóng chạy theo.
"Nếu cậu đi chính là bỏ bê công việc! Ông chủ chúng tôi có quyền đuổi cậu đấy! Cậu sẽ không nhận được một đồng lương nào đâu!"
Lâm Hàn vốn chẳng may mảy để ý tới lời nói của Trần Thông, anh quay sang nói với Tạ Huyên:
Loading...
"Phải đi chứ ạ! Thầy Lâm, Phạm Kiện có chút thế lực ở quanh trường bọn em, nếu thầy đến đó mà gặp nguy hiểm thì em... Em có thể năn nỉ giúp thầy", Tạ Huyên cắn môi.
Lâm Hàn bất lực, thì ra cô nhóc này đang lo anh sẽ gặp nguy hiểm.
"Đúng rồi, anh Kiện bọn mày nói đang ở đâu?"
"Trường Nhất Trung - Kim Lăng! Địa bàn của anh Kiện ở đó!", Lưu Vỹ hãnh diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637585/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.