Một đá đó, Thẩm Xuân Phong dùng sức rất mạnh nên tim gan phèo phổi Lâm Hàn như thắt lại.
Nhưng anh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước!
Thấy dáng vẻ ấy của Lâm Hàn, Thẩm Xuân Phong càng thích thú hơn.
"Từ giờ trở đi, chỉ cần tên Lâm Hàn kia có động tác phản kháng lại thì trực tiếp bắn chết cậu ta!"
"Vâng thưa cậu Thẩm!"
"Được rồi, nhóc con, chưa bàn tới cái khác, trước tiên để tôi trút giận chuyện hôm ở trên thuyền hoa đi đã".
Bốp!
Một đấm ấy khiến má anh đau đớn nhức nhối.
Thẩm Xuân Phong bị ánh mắt ấy nhìn mà bất giác rùng mình, không ngờ lại có cảm giác sắp tiêu đến nơi.
"Hù ai đó, ông đây là người của nhà họ Thẩm! Sợ cái búa ấy!"
Bốp!
Bốp!
Từng tiếng đánh trầm đục lập tức quanh quẩn trong bãi đỗ xe.
Loading...
Đánh khoảng 2 phút thì cả người Thẩm Xuân Phong đổ mồ hôi nhễ nhại, thở hắt ra, mệt như cún.
"Hộc... Mệt chết ông đây rồi... Có điều đánh sướng thật, nó đã gì đâu... Cái thứ khinh thường nhà họ Thẩm ở Hoa Đông đáng bị đánh như vậy!"
Thẩm Xuân Phong bóp bóp cổ, nhìn Lâm Hàn trước mặt.
Nhưng đôi mắt kia vẫn âm trầm lạnh lẽo, càng toát ra nhiều sát khí hơn, tựa như tảng băng ngàn năm.
"Nhóc con, có chí khí, ông đây đánh cậu lâu thế mà không mở miệng xin tha lần nào, còn chẳng rên một tiếng, nể, nể thật!"
"Chỉ là, dù cậu có lỳ đòn cũng vô dụng thôi, ai bảo cậu gặp phải Thẩm Xuân Phong tôi, gặp phải nhà họ Thẩm chứ!"
"Ông đây đánh sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637580/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.