"Gọi ông chủ đến?", cô thu ngân ngẩn ra.
"Haha, để tôi nói cô nghe, tên nhóc này đến ăn quỵt đấy!", Trần Thông cười ha hả, cao giọng nói:
"Cơ mà tôi có hơi khó hiểu, nếu đã tính ăn quỵt thì sao lại đòi gọi ông chủ đến?", Khúc Hà buồn bực nói:
"Lâm Hàn này đúng là vì sĩ diện mà hại thân mà, không đủ tiền thì đừng ăn chứ! Haiz!"
"Loại người này như vậy mới đáng đời, chúng ta không cần phải thương xót cho anh ta!"
"Ăn quỵt?"
Hai gã bảo vệ lập tức bước đến trước mặt Lâm Hàn.
"Nhóc con, dám đến Eiffel ăn quỵt, cậu chán sống rồi à?"
"Đã ăn quỵt thì thôi, lại còn ăn một bữa hơn 60 ngàn tệ, đúng là liều mạng mà!", gã bảo vệ còn lại nói.
"Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội".
"Đương nhiên cậu phải trả lại tôi 60 ngàn này, mai mốt cậu đưa hết tiền lương một năm của cậu cho tôi, sao hả?"
"Thầy Trần Thông, anh vì muốn tán gái mà giúp tên Lâm Hàn này á!", Khúc Hà bất ngờ: "Người này hoàn toàn tự làm tự chịu mà, giúp anh ta làm gì cơ chứ!"
"Thầy Trần Thông tương tư rồi!"
"Lâm Hàn, anh cho thầy Trần Thông số wechat đi! Dù sao cô gái xinh đẹp hôm qua và anh cũng không cùng thế giới, anh đâu có xứng với người ta, đừng giấu nữa!"
Loading...
Mấy cô giáo khác cũng nói.
"Lâm Hàn, cậu nghĩ sao?"
Nếu không đồng ý, thì sẽ bị bảo vệ đập cho một trận nhừ đòn, lại còn bị bắt ở lại làm công trừ nợ nữa.
Chỉ cần có chút đầu óc thì cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637577/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.