"Không có", Lâm Hàn lắc đầu, anh quả thật không có giấy chứng nhận.
"Không có?", Trần Thông mỉm cười, dùng giọng địa phương ở Kim Lăng nói:
"Hở? Sao thầy Thông lại nói như thế?", một cô giáo đứng cạnh tò mò hỏi.
"Rõ ràng là cậu ta chưa đạt tới trình độ đó nên mới không đi thi. Bởi vì sợ thi sẽ lòi, dù sao bài thi để đỗ cấp sáu là do giám khảo tùy tiện chọn".
"Nói tóm lại, trình độ đánh ghi-ta của Lâm Hàn cũng không cao, và chỉ biết đàn khúc 'Childhood memory' kia thôi. Đây chắc là bài tủ của cậu ta rồi, nên ban nãy mới đánh chuyên nghiệp đến mức khiến cô Hà nghĩ nhầm rằng cậu ta đạt cấp sáu".
Nếu Lâm Hàn thật sự đạt cấp sáu, vậy chắc chắn là đã đi thi rồi.
Vì vậy, trình độ của anh ta có lẽ chưa tới cấp sáu.
"Thầy Thông phân tích có lý ghê!"
"Ặc! Thế mà tôi lại quên mất việc này!"
Khúc Hà vỗ chân, mặt lộ vẻ hối hận:
"Cô Hà đừng sốt ruột", Trần Thông cười nói: "Nếu thầy Hàn có thể đàn được khúc 'Childhood memory', vả lại còn khiến cô hiểu lầm trình độ cậu ta đạt tới cấp sáu, vậy thì chắc cũng biết một số bài học vỡ lòng mà".
Loading...
"Để cậu ta dạy học sinh mới, dư sức ấy chứ nhỉ?"
"Đúng nhỉ! Thầy Thông nói có lý!", Khúc Hà chợt tỉnh ra, quay sang nói với Lâm Hàn: "Lâm Hàn, vậy sau này anh phục trách dạy học sinh mới nhé! Trình độ cao quá, tôi sợ anh không dạy được".
"Được thôi".
Còn Trần Thông, anh cứ cảm thấy cứ như đang bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637570/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.