"Vết sẹo này chính là do lúc đối phó với Hoàng Báo mà có", Trần Vô Cực chỉ vào vết sẹo, trầm giọng nói.
"Còn có chuyện này à!"
"Tôi ủng hộ anh Xuyên tiếp nhận vị trí của anh Cực!"
Các đàn anh đàn chị trong Vùng Xám đều bàn tán sôi nổi, ánh mắt nhìn Ngô Xuyên cũng trở nên tôn kính hơn.
"Trần Vô Cực kia biết ăn nói ghê", Trần Nam nói: "Vì giúp cho Ngô Xuyên lên kế nhiệm rồi có thể được lòng mọi người mà dốc biết bao công sức".
"Ông Hoàng, cũng đến lúc rồi đó".
"Tôi biết, đợi thêm một lát nữa đi".
Gã ta mỉm cười, bày ra dáng vẻ tự tin thắng chắc rồi.
Cùng lúc đó, bên ngoài Trần Công Quán.
Một chiếc xe Buick GL8 màu đen bỗng phóng tới, nhìn ra sau thì có hơn hai mươi chiếc nối đuôi theo sau.
Ánh mắt hai gã đô con đeo kính đen đứng gác ở cổng lóe lên.
Cạch!
Cạch!
Cửa xe bật mở, một đám người mặc vest đen, bịt mặt bằng vải đen, cả người đằng đằng sát khí bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, những người đó cùng đi về phía cổng Trần Công Quán.
"Dừng lại, nơi này là khu vực tư nhân, cấm..."
"Từ giờ trở đi, mày mà dám nói một chữ thôi, thì chết".
Loading...
Gã cầm súng nói với giọng rét lạnh tràn ngập sát khí.
"Chết á? Đây là Trần Công Quán, không phải là nơi bọn mày có thể giở trò!"
Bụp!
Cơ thể gã mềm nhũn, trợn trừng mắt, té xuống đất nằm im không nhúc nhích, máu chảy giàn giụa trên trán.
Thấy cảnh đó, gã đeo kính đen bên cạnh sợ tới mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637552/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.