“Sao, để các người thừa nhận tôi là ông chủ của Sa Ngư khó khăn đến vậy à?”, Lâm Hàn nhìn hai người đầy châm chọc.
Hai người sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra, kinh hồn bạt vía.
Trịnh Lượng phản ứng lại trước tiên, ông ta hít một hơi thật sâu, đè nén sự sợ hãi trong lòng, cười xòa nói:
“Thật bất ngờ, không ngờ người giao hàng, giẻ rách dưới đáy xã hội trong miệng cháu trai tôi lại là ông chủ thâm sâu khó dò của Sa Ngư, đúng là nhìn nhầm rồi!”
“Cậu Lâm, trước kia Minh Sơn bất kính với cậu, mong cậu tha thứ!”
Trịnh Lượng cúi đầu khom lưng.
Bây giờ thân phận của của Lâm Hàn đã được xác nhận, dù có kinh ngạc đến mấy cũng vô ích.
Những cảm xúc này không giúp ích gì.
Điều cần làm bây giờ là khôi phục ấn tượng của Lâm Hàn về Trịnh Minh Sơn, giành được sự ưu ái của Lâm Hàn.
Vì Trịnh Lượng biết, mình không động vào nổi Lâm Hàn này!
“Tha thứ?”
Ánh mắt Lâm Hàn hơi lạnh:
“Một lời tha thứ là có thể bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trước kia à? Cháu trai ông trước đây châm chọc tôi rất nhiều, Lâm Hàn tôi chưa bao giờ là người rộng lượng, chuyện này tôi sẽ không quên đâu”.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Trịnh Lượng và Trịnh Minh Sơn đều tái nhợt.
Mắt Trịnh Lượng đảo liên tục, sau đó ông ta cắn răng, đột nhiên vung tay lên!
Chát!
Ông ta tát một phát thật mạnh vào mặt Trịnh Minh Sơn.
Loading...
“Trịnh Minh Sơn, còn ngây ra đấy làm gì, không mau xin lỗi cậu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637518/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.