“Kẻ đột nhập?”
Bốn người bảo vệ đưa mắt nhìn về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Chủ nhà yên tâm, bây giờ chúng tôi sẽ lôi hai tên này ra ngoài ngay”.
Nói rồi, bốn người bảo vệ tiến lên phía trước, túm lấy hai người rồi đi về phía ngoài khu biệt thự.
“Buông tôi ra!”
“Lâm Hàn, cậu dám thất lễ với chú tư của cậu vậy à!”
...
Mặc kệ cho hai người bọn họ giãy giụa cỡ nào cũng vô dụng.
Giải quyết xong hai người này, Lâm Hàn quay trở lại biệt thự, đi đến phòng của Dương Cảnh Đào.
“Đừng làm bộ nữa, con đuổi hai người họ đi rồi”.
Lâm Hàn liếc Dương Cản Đào đang nằm trên giường không chút động đậy.
Dương Cảnh Đào ngồi bật dậy, trừng mắt với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, câu cậu vừa nói là có ý gì? Dám nói cậu là chủ nhà? Thế cậu coi người bố vợ này là gì hả?”
“Câu nói của con có ý gì thì chính là ý đó đấy. Con lười giải thích lại lần nữa với bố”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Ngoài ra, con trâu vàng và rồng vàng năm móng là đồ của con, nếu bố đã đặt nó ở phòng khách thì cứ để đó, không được phép đem về phòng riêng của bố!”
“Lâm Hàn, cậu còn dám chỉ tay năm ngón với tôi rồi?”, Dương Cảnh Đào chẳng chút lép vế, quát lớn với Lâm Hàn.
“Cậu không cho tôi lấy về phòng là tôi sẽ không lấy về phòng chắc?”
Lâm Hàn chẳng buồn đấu võ mồm với Dương Cảnh Đào.
Loading...
“Con nhắc lại lần nữa, đó là đồ của con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637489/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.