"Tôi chỉ đến phụ việc thôi".
Lâm Hàn giúp Từ Dung cầm lấy một xâu thịt ba chỉ, hờ hững đáp.
"Phụ việc sao? Haha, khó tin quá đi mất! Anh là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian, nói gì thì nói giá trị bản thân cũng đáng chục triệu đó, bạn bè quen biết cũng phải thuộc hàng giàu có chứ nhỉ".
Lương Sảng gằn giọng nói: "Một người mở quán thịt nướng thì có bao nhiêu tiền chứ? Đáng để cho một ông chủ lớn như anh phụ việc sao?"
"Tiểu Sảng, thằng nhóc này là ai?", người đàn ông trung niên đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến chân Lâm Hàn.
"Tổng giám đốc Mao, thằng nhóc này là ban trai lá chắn của bạn thân em, nghèo đến nổi phải chạy xe đạp", trong mắt Lương Sảng tràn đầy xem thường:
"Có một lần ăn cơm ở Thiên Thượng Nhân Gian, anh ta nói nhà hàng đó là của anh ta, lúc ấy em còn tin là thật nữa cơ. Sau này nghĩ lại một ông chủ mà chạy xe đạp sao? Hơn nữa tên này còn từng ăn vụng ở siêu thị của nhà em nữa, tên trộm cắp này vô cùng bần tiện!"
Tổng giám đốc Mao gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Em nói không sai, vài người nhân viên chức vụ thấp nhất ở công ty tôi tiền lương mỗi tháng còn 3 đến 4 ngàn tệ, nhưng bọn họ cũng có thể tiết kiệm mua trả góp một chiếc xe nội địa nào đó rồi".
"Em nghĩ xem, nhân viên chức vụ thấp nhất cũng mua được xe rồi, cậu ta là ông chủ của một nhà hàng sao không mua nổi xe được? Chạy xe đạp à? Chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637469/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.