“Cậu Lâm, sao vậy?”
Thấy Lâm Hàn lên tiếng, Từ Dung tò mò hỏi.
“Một năm mười ngàn, ít quá!”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
Nghe anh nói vậy, Từ Dung thoáng sửng sốt.
Ánh mắt tên Đầu Hói đó lóe sáng, nhìn Lâm Hàn với vẻ bỡn cợt.
“Thằng kia, một năm mười ngàn mà còn ít nữa à, thế mày nói xem, một năm bao nhiêu mới hợp lý?”
“Nói thế nào cũng phải được mười triệu chứ”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
Một năm mười triệu!
Từ Dung kinh ngạc há hốc mồm, còn có vụ chê tiền bảo kê ít nữa à?
Dù ít cũng không đến mức một năm mười triệu chứ!
“Cậu Lâm, anh không đùa chứ!”, Từ Dung hơi lúng túng.
“Tôi không đùa!”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.
“Thằng ranh, mày có ý gì, mày đang chơi tao à?”
Đầu Hói chau mày, sắc mặt trở nên u ám, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải loại chuyện nộp thêm nhiều tiền bảo kê.
Quan trọng hơn là tên này lại mở miệng ra đòi mười triệu!
Đây chẳng phải chơi hắn ta thì là gì?
Nào có chuyện tiền bảo kê đến tận mười triệu?
“Tôi không giở trò với anh, gọi anh Long của các anh ra đây, tôi nộp mười triệu phí bảo kê cho anh ta”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Thằng ranh, anh Long không có ở đây. Nếu anh Long có ở đây, mày đòi nộp cho anh ấy mười triệu tiền bảo kê, anh ấy có thể sẽ xé rách miệng của mày”, Đầu Hói lạnh nhạt nói.
“Nực cười, tôi chủ động giao mười triệu tiền bảo kê, tại sao anh ta lại xé rách miệng của tôi, trên đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637455/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.