Vậy nhưng Lâm Hàn hành động còn nhanh hơn động tác giơ súng của ông ta.
Xẹt!
Cánh tay phải trắng bóc của Lâm Hàn giơ ra, nhanh như chớp anh đã tóm được cổ tay của quản gia Ngô.
Rắc!
Âm thanh khô khốc vang lên, cổ tay của quản gia Ngô đã bị trật.
Lạch cạch một tiếng!
Khẩu súng rơi xuống đất.
Sắc mặt của quản gia Ngô trắng bệch, cổ tay đau đớn vô cùng khiến mồ hôi lạnh toát ra trên trán ông ta, vậy nhưng ông ta không hề hé răng kêu gào.
Có điều, mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, tay trái của Lâm Hàn cũng vươn ra, đột nhiên tóm lấy cổ áo quản gia Ngô, sau đó nhấc ông ta lên nhẹ nhàng như nhấc một con gà.
“Khụ khụ khụ...Thả tao ra, đồ ăn mày”.
Quản gia Ngô không ngừng ho sặc sụa, hai chân vùng vẫy, hai con ngươi giãn ra, muốn thoát ra những chẳng có chút tác dụng nào.
Bịch!
Lâm Hàn vung cánh tay trái một cái.
Cả người quản gia Ngô bị quăng mạnh xuống đất, chẳng khác gì con chó giãy chết.
Khụ khụ khụ...
Ông ta ôm lấy ngực, ho ra máu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, cảm giác mỗi khớp xương của mình đều như muốn bung ra, sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
Loading...
“Có ngần này người mà cũng muốn tới đây cướp đồ của tôi?”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn quản gia Ngô đầy lạnh lùng.
“Cái gì mà đồ của mày, Californium đó là của nhà họ Hàn!”, quản gia Ngô nghiến răng nói.
“Đến lúc này rồi mà ông còn già mồm”.
Ánh mắt Lâm Hàn chứa đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637410/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.