Tiền Lai liếc màn hình điện thoại, là bố hắn ta gọi tới.
Nhìn thấy tên người gọi tới, cảm giác tủi hờn của Tiền Lai bỗng trào dâng. Hắn ta đỏ hoe mắt, suýt chút nữa đã rơi lệ.
“Alo, bố. Con bố đi ra ngoài bị một thằng nghèo rớt mùng tơi ăn hiếp rồi!”, Tiền Lai bắt máy, giọng nghẹn ngào.
“Bố mau tìm người giúp con báo thù, giúp con lấy lại thể diện đi bố!”
Trước giờ, Tiền Lai luôn là người được yêu thương nhất trong nhà, sống cuộc sống an nhàn thảnh thơi, chẳng phải động chân động tay chuyện gì, chưa từng chịu chút ấm ức nào.
Hôm nay, hắn ta bị Lâm Hàn sỉ nhục đến mức này. Tiền Lai thề rằng nhất định sẽ nói bố mình giúp mình đòi lại thể diện.
“Ức hiếp? Bây giờ không phải con bị ức hiếp mà ông bố già này cũng bị người ta ức hiếp rồi đây!”, giọng nói tức giận của bố Tiền lai truyền ra trong điện thoại.
“Con bị bắt nạt có chút đã là gì? Vừa rồi chủ tịch Ủy ban quản lý và giám sát ngân hàng thành phố Đông Hải vừa mới gọi điện tới, nói là muốn điều tra sổ sách tài chính của chúng ta!”
Giọng nói của ông ta còn có chút sợ hãi.
“Cái gì? Bố, không phải mỗi năm bố đều đưa cho chủ tịch Trần mấy chục triệu tiền đút lót sao? Sao người ta lại đòi tới thanh tra sổ sách?”, Tiền Lai hoảng hốt.
Nhà họ Tiền phất lên nhờ tiền nhưng trong đó cũng có không ít tiền bẩn, nhất là sổ sách, không thể nào động đến chúng được. Một khi bị điều ta, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-vo-song/637388/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.